Dù lòng tôi đang ơ hờ lắm. Thế mà cơm thì hốc rõ nhiều!. Và sự vất vả, bệnh tật của họ nữa.
Việt Nam vô địch! Việt nam vô địch! Họ gào lên. Bạn cần trả công và cả tự do. Nó còn có vô số uẩn ức và những cái khác.
Chính nó làm bạn đau không ít. Trong những tháng ngày mệt mỏi, bạn thường tưởng trí nhớ của mình suy giảm nhưng việc nhớ các giấc mơ giúp bạn hơi vững lòng rằng bạn còn đang phát triển hơn và việc quên cái này cái kia đơn giản là vì bạn đang bận nhớ tất cả. Nó như bộ mặt cái giấc mơ.
Ta đâu ham hố thắng thua. Chả có gì để nhớ ngoài vài khuôn mặt thân quen và những kỷ niệm chung. Tôi muốn có một siêu thiên tài thiện.
Nhưng em nghĩ không phải cháu không biết tôn trọng mọi người đâu ạ. Bác gái nghe lục đục, hỏi: Làm gì thế con? Học ạ. Thế nên có người chả nghĩ gì, có người đầu nóng phừng phừng.
Cái đuôi ngoe nguẩy một lát rồi dừng lại. Không phải lúc nào bạn cũng lủi thủi quay lại. Chả nghĩ nhiều cho ai được.
Nghĩ: Thế chắc là mình đoán cũng đúng. Lũ ý nghĩ đã đầy hộp sọ, không muốn vứt đi (có cái quả thú vị, vứt đi cũng phí). Nếu bạn là một nhà phát minh, làm ơn chế tạo một thứ gì đó rẻ tiền có thể bịt tai tránh những âm thanh cơ bản mà tôi đã nêu.
Dù lúc này mắt không có nước. Nước mắt ơi! Khi mày không ứa ra từ đôi mắt. Mà dù có biện chứng ảo giác nhiều khi thật hơn thật thì bạn vẫn tin vào tính chân thật của đời sống.
Đồ của chú toàn thứ lởm khởm quá đát. Cái nồi inox đen sì. Thôi, cứ chiều cái dạ dày.
Con mèo lại sán vào tôi. Nếu không tự giải thoát cho nhau được, tốt hơn hết là nên ra đi. Thế nên tôi đã tìm mua tất cả các tác phẩm của ngài cho ông cụ.