Mà đếch giấu được những dòng nước mắt chả hiểu sao cứ đòi li dị cái thân xác đầy nhục nhã ấy để rơi đánh bịch xuống đất. Những câu thơ hay bây giờ có lẽ không còn xuất thần, lại chắc chẳng còn mấy thơ ngây. Tôi đã từng tự hỏi và kết cục là tôi quay trở lại.
Hơi tiếc là chúng ta thường không đủ thông minh để tìm sự thật trong vô số chuyện phiếm hàng ngày. Nhưng họ không dùng được những cái đó để làm loài người đẹp hơn. Cuốc bộ trên con đường mà đôi mắt chân dẫn mình đi.
Cậu em dẫn tôi đi vào chỗ dành cho nam giới. Kiểu chơi chữ này vớ vẩn thôi. - Sẩm tối rồi còn say nắng nỗi gì.
Tôi lẳng lặng ra về. Khuôn mặt chả biểu hiện thái độ gì. Những con vật, những con người tự tử nhiều quá.
Vì những chủ thể đó va đập với đời sống lịch sử nhiều nhất. Ông bà thì đã có người giúp việc và con cháu khác nữa. Tôi muốn đâm vào đâu đó.
Tôi cần làm việc, làm việc chính là sự nghỉ ngơi của tôi. Rồi họ sẽ đến lúc nhận ra, với trí thông minh của mình rằng, một tài năng quá ích kỷ và kiêu hãnh sẽ mãi mãi cô đơn. Không, phải giữ sức khỏe.
Bác vừa thoăn thoắt gói vừa bảo Thấy số bác khổ không. Dừng lại vẫn là chơi. Đến lúc bác gắt: Bác bảo xuống ăn sáng có nghe không nhỉ! Rồi lên cầu thang, thì bạn mới cúi đầu lò dò bước xuống.
Em bảo con không lo nhưng mọi người cứ lo cho con, lo con bị tai nạn hay có sự vụ gì. Liên tưởng sơ sơ đến một trò hành xác. Khi chúng làm tôi thấy nhẹ đi.
Cả nhà bảo: Trật tự ở Hà Nội làm tốt hơn. Rao giảng cũng là chơi. Nhưng bạn cũng tìm cách tiêu xài cho bằng hết.
Lúc đó bác gọi: Xuống nhà nhanh con, bố mẹ con đến. Bản chất là cái luôn song hành cùng thời gian cũ kỹ. Thử xét lại một chút thì tạo hóa cũng chơi thật ác khi cài vào con người bộ óc, cái tạo ra những thứ biến chính con người thành nô lệ, khi nó chẳng có cớ gì mà không được tự do.