Tình cờ tôi đứng cạnh một đại biểu thuộc phái đoàn Oklahoma, và vô tình nghe ông nói rằng: Tôi không biết người đàn ông đó, nhưng hôm nay ông ấy đã nhắc cho tôi nhớ vì sao tôi là một đảng viên Đảng Dân chủ. Ông này cốt ý muốn xem tổng thống sẽ phản ứng như thế nào trước một số tiền lớn như vậy, số tiền mà có lẽ con người tài giỏi đến từ ngôi làng Vermont nhỏ bé kia chưa từng trông thấy bao giờ. Khi nói cho ai đó biết rằng bạn vừa mới nhận được một công việc mới, chắc chắn bạn muốn họ sẽ thốt lên rằng: Wow, thật là tuyệt đấy!, chứ không chỉ là: Ồ, thế à? hay Vậy hả?.
Stevenson là một khách mời rất đặc biệt với sự thông minh sâu sắc và khéo léo giao tiếp. Cha kể cho tôi nghe về những binh sĩ liên bang thời nội chiến với Joe DiMaggio, về tang lễ của Lou Gehrig năm 1941. Mà từ nào cũng chỉ có một âm tiết: Có.
Cô ấy rất dễ thương, gia đình cũng đàng hoàng lắm… Thậm chí nó còn phá vỡ những ấn tượng tốt đẹp mà trước đó bạn đã cố công tạo dựng. Nói quá nhiều (overtalk) chẳng tạo nên một thiện cảm nào nơi người nghe cả.
Hãy thử chọn một cái tên khác hay hơn xem. Buổi sáng hôm sau, sếp Colonel Frank Katzentine gọi tôi lên văn phòng ông ấy và cho tôi một trận bão lửa. Và cậu ấy đã vô cùng thành công.
Vài ngày sau, tôi nhận được tin là nhiều người trong câu lạc bộ thích bài nói của tôi. Lời chia buồn quá thống thiết càng làm cho gia quyến đau đớn hơn mà thôi. Sau khi cho tôi biết giờ nào, ngày nào và tại đâu, ông hỏi: Anh sẽ nói về đề tài gì?
Cách đây mười phút người ta đã đặt cho tôi một cái tên mới. Như vẫn thường khuyên các bạn rằng những gì mà ta mập mờ thì ta không nên nói, bởi vậy, tôi không nói cái gì liên quan đến thương thuyền cả. Thầy hiệu trưởng Irvin Cohen giận đến mức mặt mày đỏ tía cả lên: Tôi chính thức tuyên bố: cả ba cậu đều bị đuổi học.
Thứ nhất, người nghe khổ sở vì không hiểu nổi. Quả là một con người có tật nhưng có tài, biết vượt lên số phận, biết chiến đấu và chiến thắng. Ông có thể nói huyên thuyên không ngớt từ việc kinh doanh đến những bài hát đang được yêu thích hay về bóng chày.
Thái độ hào hứng, cởi mở. Bạn có thể hiểu nhiều hơn về ứng viên, điều này rất cần thiết. Sự chuẩn bị chu đáo này chắc chắn giúp bạn thành công.
Tình huống dở khóc dở cười nhất trong nghề phát thanh viên của tôi là câu chuyện vào buổi sáng đầu năm 1959, tại đài phát thanh WKAT, Miami. Bạn hoàn toàn có thể suy nghĩ hai vấn đề cùng một lúc. • Phạm vi tầm nhìn của họ rất rộng.
Tôi thấy mọi chuyện đều do tàu ngầm Đức gây ra cả. Phát thanh viên muốn thành công thì phải biết chia sẻ với khán thính giả những vấn đề mà họ gặp phải, những suy nghĩ chân thực của họ. Hôm sau, Shirley tâm sự với đồng nghiệp ở tòa soạn Post: Sau đó, tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc vì đã hòa mình được với khán giả.