Vậy phải chăng tất cả đều có bản chất nhưng chưa tìm thấy hoặc chưa định nghĩa nổi mà thôi? Đôi khi chúng ta thử dùng một định nghĩa chung chung cho đời, nghệ thuật, người, vốn là những thứ gì đó hết sức chung chung: Phong phú. Mà vì sự tàn phá của chúng, chúng tạo nên những con người vô ơn, vô ơn vì chẳng ai làm ơn cho họ hoặc làm cho họ thấy biết ơn cả. Và vì thế, nó mạnh hơn.
Tôi muốn thử những cách khác. Nó cấm đoán những cảm giác yếu ớt, sợ hãi, lo lắng, căm ghét, ham muốn… tự nhiên phải đến. Thi thoảng chúng bay rợp trời.
Nó là một sự phối màu khá đẹp. Bên mép hắn có một miếng băng gạc trắng. Nhưng bạn vừa tập thể dục vừa lo quên béng mất chúng.
Với họ, viết không có tị ti nào là học. Nhất là những mặt còn lại của đời sống. Bác trai bảo: Cháu nó vừa mời rồi.
Họ để khao khát cải tạo đời sống héo khô ngay từ lúc chưa mọc lên. Đôi khi tôi cảm ơn mình vì làm cái việc mà thời đại mình sớm muộn cũng sẽ phải làm đồng loạt: Tự quyết. Tất cả mối bận tâm của họ nằm trong vòng luẩn quẩn ấy.
Nhưng người ta bắt buộc phải nghĩ đến nó và rậm rịch hành động vì nó trước khi quá muộn. Chẳng vay chẳng nợ ai trên đời cả. Con gái cả sắp lấy chồng, con gái út mổ ruột thừa còn nằm viện, chuẩn bị hàng bán ngày 20-11… Lại còn thằng cháu ngỗ ngược quỉ quái đội lốt trẻ em mắc những bệnh vô phương cứu chữa vì có phải bệnh đâu.
Hoa sữa đẹp, cân đối, xanh gần như quanh năm, ít rụng lá, dễ trồng nên dường được nhân rộng ra các đường phố. Sản phẩm của sự thiếu cập nhật tri thức chính là sức ì của bộ não. Đó là mong muốn hết sức chân chính và cũng là mong muốn của bạn.
Đành tự an ủi, mị dân, khiêu khích mình thế trong những lúc phải vượt qua sự bất tài của mình. Ngại nói là ta mất xe. Bác gái hỏi: Đau à con? Hơi thôi ạ.
Còn những bức tường kì bí và vững chãi hơn mà muốn khám phá phải huy động tâm lực. Thanh minh rồi họ lại quên ngay. Nhờ bác nhắc thế, cái đầu óc miên man của cháu nó mới không đi đến một thực tế quá xa vời thực tế bây giờ, không quên những người thân.
Gần cuối buổi, đang bê chai thì có một người đàn bà chưa già ngồi ăn ở bàn bên trái gọi giật lại: Mày ơi, dọn chỗ bát này đi. Bạn bảo bạn không học được ở trường, bạn vừa không hứng thú tí ti vừa đau mắt đau đầu. Nhưng ta đang có những trạng thái bệnh.