Chúng tôi gặp cậu ở nhà cậu và cùng đi. Ví dụ hôm trước đi học về, 21 tuổi, thấy người lạ, chưa kịp mở miệng, bác đã bảo: Chào cô đi con. Không biết thanh minh thế nào.
Và yên tâm chúng ta đã đủ vất vả để phó mặc số mệnh cho nhà nước. Với những dữ kiện trước đó (mà bây giờ bạn quên rồi), bạn cảm thấy cái sứ mệnh mơ hồ lại đè nặng lên tim. Phải, đó là tôi tự cô lập mình.
Cho đến chừng nào họ chưa hoang mang và nhận thấy đôi mắt tâm hồn mình lâu nay nhỏ hẹp. Lại còn hăng nữa chứ. Gọi chung là hy sinh cũng không đúng mà là làm ăn cũng sai.
Có thể hắn câu được những con cá to để thả. Những lúc này là lúc người ta lạnh nhất và có thể có hoặc không nhiều hơi ấm nhất. Suy nghĩ đứt quãng, bạn lên tầng chuẩn bị đưa chị út về nhà cùng bác gái và anh họ.
Tôi đèo mẹ đi, cố tình lắc lư xe cho mẹ thấy là tôi bực bội. Mặc dù bạn biết người ta viết về bất cứ cái gì không phải là vấn đề mà cốt yếu là khả năng thể hiện nó. Thay vì bắt chước cá tính của một số người: Tôi viết chỉ để phục vụ tôi.
Bạn cũng đang tự cho mình cái quyền có thể gọi là phán xét đó. Cái chính là tớ đã cho cái vỏ kẹo vào túi và anh chàng chắc cũng nhìn thấy. Nhà con chẳng thiếu thứ gì nhưng con về mang quà thế, mọi người vui lắm.
Hoặc có nhưng không nhiều. Tôi thì thế nào cũng được, khi khoẻ. Trăng bảo: Trong vô số bóng trăng dưới các đại dương, ao hồ, vũng nước, đất liền, cửa sổ, mái nhà, tán lá… cái nào là bóng thật của ta? Cuội bảo: Đồ ngốc! Trăng bảo: Tại sao? Cuội bảo: Đồ ngốc! Ta mà biết ta đã không bảo cô ngốc.
Vả lại, ở đây còn có mẹ tôi đau ốm, có con gái cả của tôi sắp lấy chồng, con gái út đang nhọc nhằn đại học, con trai tôi chưa vợ, chồng tôi với lại họ hàng, cháu tôi học hành dở dang, cửa hàng tạp hóa thiếu người lo liệu. Chỉ nói phòng làm bằng gỗ theo kiểu Phần Lan. Vì nếu tiếng nói của bạn sẽ có trọng lực thì có ít nhiều người thấm thía cũng như nhìn nhận lại bản thân.
Người yêu càng quí chứ sao. Còn lười và nhát, thì chịu. Nhủ cố nhớ mà viết lại những đoạn thú vị.
Và tiếp tục động não để vờn mình một cách thi vị nhất. Chỗ khác, riêng xông hơi một lần đã 80. Chỉ có một cách để giữ danh dự là làm cho chúng chùn bước.