Ta thấy đã đủ ớn rồi. Tôi chỉ cần mọi người tin tôi thêm một chút, một chút nữa thôi. Lúc ấy, mẹ sắp đi làm, mẹ xuống bếp thấy thế, mẹ bảo: Sao con lại đốt sách đi? Im lặng nhìn ngọn lửa.
Sự vô lo của họ giết dần những thiên tài. - Tôi nghĩ tôi hiểu được phần nào con người ông. Khi mà bạn xa rời hết bạn bè, rời xa cái thủa đấm đá đùa chơi, mồ hôi còn ướt đầm quần áo trong suốt những tiết học.
Ngoan nào, đợi tao có cơ hội, tao viết. Đi trên cầu, em hỏi: Mặc thế này không lạnh à? Nó bảo: Lạnh thì sao. Hình như có người yêu rồi nhưng mọi người cứ đùa đùa gán ghép.
Những phút giải lao, chờ đợi, bạn lại quan sát các cầu thủ dự bị ra sân tập nhẹ. Trong khi sự phát triển tự nhiên của tôi lại vượt qua những khoảng an toàn tạm thời và dễ đổ vỡ họ tạo ra. Mực thước và tự nhiên.
Có lẽ tôi là thứ (từng?) có biểu hiện bề ngoài dễ chịu đối với những cô gái hoặc thông minh hoặc dịu dàng hoặc khờ dại. Nó gióng lên những hồi chuông báo động tình người dù nó cũng tham gia vào việc làm ảo nó. Cậu mợ ạ, thời gian vừa qua tôi ghi nhận cháu có một số tiến bộ.
Chị út ra viện được điều trị tại nhà, ít phải đi học, bạn bè đến thăm, bữa cơm đông người trẻ tuổi, cười đùa, ấm cúng hẳn lên. Và bạn chọn cách im lặng nhấm nháp. Ta có thể giải thoát cho người đàn ông đó khỏi đau đớn và lũ con đốn mạt.
Hắn cũng thông minh đấy chứ. Nó cũng như bao người cần một điểm tựa để xoa dịu. Nằm lên nó, xích hai chân vào một cái đai như chiếc gông rồi bấm điều khiển nâng mặt phẳng mình nằm dốc dần cho tới lúc tạo góc 90 độ so với mặt sàn.
Mãi rồi bạn mới nghĩ ra phải bịt tai lại và quả nhiên là nó dứt. Tua nhanh thôi, mệt rồi. Ta chẳng cảm thấy quái gì cả.
Dừng lại vẫn là chơi. Thôi, đứng dậy xem tí đã. Sức khỏe phải tự mình giữ.
Nhưng bạn không có nhiều cơ hội tự do như thế. Có vẻ đã thành công trong bài thuốc mị dân. Hôm thì tôi nháy ông cậu: Nó đang trên đường về hoặc không biết nó đi đâu.