Hôm nay chỉ phải học 3 tiết sau theo cái lịch học lại của tôi. Đã bảo nó chấm dứt quan hệ với mấy con mụ ở nước ngoài nhưng chắc gì nó biết nghe. Và vì thế, nó mạnh hơn.
Giám sát tôi, điều đó có nghĩa lí gì. Bọn con cháu chúng tôi không thể chứng kiến ông cụ quằn quại thêm một giây nào nữa. Trú ngụ trong ấy là đàn cò.
Thật ra, có gì để mất đâu. Tôi khóc vì những câu hỏi tâm thức như thế sau cả chục năm làm tôi mệt mỏi. Căn bản cũng xuôi xuôi sau khi đọc một số cái tôi đưa.
chờ được về nhà lấy giấy bút trốn vào một khoảng không ai quấy rầy Vay-trả nợ đời chẳng bao giờ hết. Bạn muốn một sự thanh minh lớn hơn.
Đời sống luôn cần những vai diễn khác nhau để làm nó, những khoảnh khắc trong nó phong phú, chất lượng hơn. Đáng nhẽ phải viết những gì khó nhớ ra trước rồi mới đi miêu tả lặt vặt nhưng bạn lại muốn chơi trò thử trí nhớ của mình. Phải vùng ra khỏi tình trạng này.
Vẫn tin là đủ sức kiếm nhiều tiền trong tương lai. Cảm nhận được khi nào cát sắp đầy khoang ác thì làm gì đó để xoay ngược lại. Và nhiều lúc không còn khả năng đè nén được biểu hiện của sự yếu đuối hay hồn nhiên bị giam hãm bởi định kiến từ chính mình.
Mà không hay và cũng chẳng để giải trí thì viết làm gì. Chúng luôn quá tải dù bạn hầu như không làm nhiệm vụ cơ bản của sinh viên là học và trả bài. Tôi thôi xúc động rồi.
Một phần vì người dân không tự tạo chất lượng cho mình. Ông anh cứ kéo cửa vào, mãi không mở được, tôi nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Đây là những phút giây mà con người có quyền được sướng.
Nó kể về các lao động khác, đời sống khác để con người có thể diện kiến nhiều tình huống sống, nhiều bộ mặt đời sống, nhiều góc độ tưởng tượng hơn. Hay đó là một giấc mơ ám ảnh ta? Ta phải đến bên nàng… Không hẳn, đó chỉ đơn thuần là một phong cách hình thành trong việc đối diện với xã hội.
Mẹ chị cũng đã từng như vậy. Bạn chỉ muốn kiểm kê các chi tiết để tự an ủi bạn nằm tiếp là có cái lí của bạn. Nhưng tớ không tin vào những kẻ than vãn và hay đòi hỏi thứ tự do mà bản thân không xứng với nó.