Tôi nghĩ, nếu tôi chết, người buồn nhất là bố. Nơi mà dù thể xác đang trong trói buộc, những hoạt động sống trong nó vẫn có thể tự do. Tôi phải tiếp tục đi với thân xác không được cái đầu dành thời gian chăm nom.
Tôi khóc vì tôi không đủ năng lực để vừa hỏi vừa tìm câu trả lời trong những quãng đời vừa qua. Và có thể, tôi là người mà bạn được thuê để khóa mõm. Nó phiêu lưu trên khuôn mặt nàng và sẽ sàng dừng lại ngay trên bờ môi.
Như kiểu nước đang chảy mà bịt miệng vòi vào. Đã có kinh nghiệm, bạn nhắm mắt lại, nằm im, tích tụ lực để vùng dậy. Có nhiều cái không thanh toán được bằng lí trí.
Cháu phải nghe lời khuyên của mọi người và tự phê bình. Còn bây giờ leo thang cũng mỏi. Một phần vì sự tàn ác của kẻ nắm quyền lực.
Cũng là để thăm dò phản ứng. Đơn giản là vì nếu chúng vô nghĩa, chúng sẽ không được tiếp nạp và tôi nên từ bỏ. Nhưng chắc anh ta miệng thì bảo điên nhưng lòng thì khoái trá ngấm ngầm khi thấy một kẻ khác có hành động ấy.
Thấy quen quen mà không biết từng ôm ấp ngần ấy năm trời. Hơn thế, tôi thương nó… Những dòng suy tưởng ấy chắc chảy tràn trong bác. Tớ sẽ cho cậu nhiều lắm.
Thậm chí, ông có thể làm vua làm chúa ở đó. Tôi bảo vâng, chắc họ chế tạo thế nào để có cái mùi chữa bệnh gì gì. Bạn nghe tiếng tít tít tít tít liên hồi từ nơi xa vắng.
Bây giờ, hãy trở lại là bạn. Dường lúc nào bạn cũng có thể sụm xuống nhưng bạn ghét nằm bệnh viện lắm. Tôi luôn làm thế khi đèo mẹ tôi đi mua sắm dù tôi biết hình như thế là vi phạm luật.
Nên bất cứ kẻ nào có ý định ngăn chặn mục tiêu tối thượng và cao cả đó của tôi là đi ngược lại lợi ích chung của nhân loại. Mẹ mua vé khách sạn cho con đi tập lại nhé. Tôi trải qua chuyện đó bình thường, tôi biết nhiều cái từ những dữ kiện nho nhỏ.
Dẫu chưa diễn đạt được hết cái muốn diễn đạt. Nếu bạn tin vào những điều trên, là một người không tốt hay một kẻ phân vân trước ngưỡng cửa thiện-ác, bạn sẽ yên tâm mà ác. Chơi là nằm mơ bất tận trong tự giam hãm vào khuôn khổ.