Nếu bạn nói về việc cái xe ủi tuyết của địa phương bỗng dưng chết máy ngay trước cửa nhà bạn, rồi bạn đã phải đấu khẩu với các nhà chức trách như thế nào…, có thể bạn sẽ là người khách sinh động nhất. Và biển ngôn từ ngày nay hỗn loạn lắm. Sau khi cơn giận dịu đi phần nào, ông nói: Tôi thích anh.
Phòng chật thì bảo khách ngồi gần, nhà rộng thì mời khách ngồi thưa ra. Nhưng thật ra đó cũng không phải là một bài diễn văn. Ví dụ cụm từ người Mỹ gốc Phi năm 1987 xuất hiện trên tờ báo này 42 lần, đến năm 1993 đã xuất hiện 1422 lần.
Henry Kissinger người dùng cả đời mình để nghiên cứu về ngôn ngữ nói rất coi trọng nguyên tắc này. Quả thật đây không phải là lúc lý tưởng để bắt đầu nghề kinh doanh. Yếu tố này đặc biệt quan trọng khi xuất hiện trên truyền hình, vì bạn đang thể hiện chính mình chớ không phải cho ai khác.
Và tôi hỏi vị khách của chúng ta câu hỏi đầu tiên: Hãy nhớ rằng người ta đến đó để nghe bạn nói, không phải để nghe bạn đọc. Lúc bấy giờ tôi bắt đầu thấy hoảng hơn cả Dick.
Ngược lại, dù bạn có nói du dương thánh thót đến đâu đi nữa mà chả thèm lắng nghe ai thì cũng đâu có ai lắng nghe bạn nói. Đôi mắt xanh của Stevenson nhấp nháy. Trong khi chờ đợi, mời các bạn nghe một vài bản nhạc.
Ở cơ quan, bạn thường nói chuyện với họ về những vấn đề gì? Có thể đánh giá họ làm việc như thế nào, hay là họ nên làm cái này, cái kia ra sao… Dĩ nhiên bất cứ người lãnh đạo nào cũng muốn cấp dưới của mình làm việc có hiệu quả. Anh rất hăng hái mỗi khi nói về lĩnh vực truyền thông hay đảng Cộng hòa. Tôi cũng khóc và ở đầu dây bên kia người phụ nữ dường như cũng khóc.
Nhưng nên cẩn thận, nhiều từ mới nghe có vẻ thời thượng lại chẳng có tác dụng thiện cảm nào khi bạn giao tiếp. Họ đã thành công trong việc tạo ra một không khí mang lại cảm giác thân mật, thoải mái giữa chủ và khách từ những chiếc ghế ngồi này. Hãy xem việc rút lui của bạn là một điều hết sức tự nhiên.
Tôi đã đi tới đi lui ở đó suốt ba tuần liền, với niềm hi vọng sẽ được vào làm nghề phát thanh như vẫn hằng ao ước. Tôi viết đôi dòng lý lịch và đánh liều nộp lên đài. Kennedy chỉ nói duy nhất một câu.
Nhưng tôi không dám uống một cốc rượu nào, vì ngay sau đó phải chuẩn bị cho chương trình của tôi từ 6 giờ đến 9 giờ sáng. Tôi rất vui khi một lần tình cờ đọc tạp chí Time và thấy Ted Koppel nhận xét thế này: Larry biết cách lắng nghe các vị khách mời. • Họ biết cảm thông và chia sẻ, đặt mình trong hoàn cảnh của bạn để hiểu hơn những gì bạn nói.
Và tốt nhất là hãy tránh những cách nói lóng có vẻ hứng thú với bạn nhưng lại không phổ biến với mọi người. Tại sao vậy? Một cô gái vừa đổi nghề. Ô, thằng bạn đằng kia lâu lắm rồi mình chưa gặp, có lẽ mình qua đó một lát nhé.