Để không đọc với chỉ sự chăm chăm so sánh bạn hay những nhân vật trong truyện với nhân vật ngoài đời để gật gù, cay cú, lợi dụng trả đũa hay kết tội. Thưa các chú, đó không phải chuyện tôi bận tâm. Với những dữ kiện trước đó (mà bây giờ bạn quên rồi), bạn cảm thấy cái sứ mệnh mơ hồ lại đè nặng lên tim.
Hạn chế ra ngoài nữa. Khi đã chơi thì chơi là chơi mà không chơi cũng là chơi. Ngồi vào bàn cả ngày cũng nhức cơ.
Ngồi giữa không khí thanh bình của cuộc giải lao. Tẹo rồi biết trình báo thế nào đây? Nhưng rồi anh cũng chấp nhận.
Sẽ dừng viết 2 phút để nghĩ ra 2 tiếng trước mình làm gì. Là người thì nên thế. Đầy là lần vỡ giấc thứ ba hay thứ tư gì đó trong đêm.
Cô nàng tha hồ mà xuýt xoa. Chúng tôi vào thang máy và đi lên. Sao ông không tự viết lấy rồi tôi sẽ mạo danh ông.
Còn quá nhiều điều để viết. Ông ta chỉ cho mẹ tôi những chữ BÀI LÀM tôi viết so với chữ mẫu của ông ta. Vì những hình ảnh ấy còn luôn lưu trong óc bạn nên cùng với thời gian, bạn dạy mình phải biết kiềm chế vì những nỗi đau có thể biến bạn thành kẻ rất côn đồ và hành động ngu xuẩn.
Lần sau thì có lẽ họ không tha vì nói đúng quá, chả chừa ai ra. Bạn không muốn cãi lại. Thực hiện xong được tâm nguyện tiếp theo này, có lẽ bạn có một chút bình thản để chơi cuộc chơi của họ.
Và họ luôn trữ sẵn những nụ cười mỉa mai hoặc lời trêu chọc như dao đâm. Nơi mà tôi chưa đến một mình bao giờ. Bây giờ con hứa với các bác và bố mẹ bật lên, học cho tốt nhé.
Cái tình cái lí phung phung phí phí bầu bầu bí bí lí nha lí nhí. Một ngày kia quen xa xỉ, quen những buổi ăn uống, quen lúc nào cũng có thể mở miệng cười. Một thứ ánh sáng trắng dịu mắt và đủ trông rõ mọi thứ.
Bởi chúng còn huỷ hoại khiếp hơn cả âm thanh. Bạn vừa nghe vừa kiểm kê lại những ý nghĩ hôm qua… Với sự phân vân đó, bạn sẽ không cảm thấy yên tâm mà đắp giấc ngủ lên mình dù bạn có thể là một thiên tài.