Đang viết, à không, nói, à không viết, à có nói, chơi thôi. Nói chung thì tôi đóng vai trò một cầu thủ tự do. Như người ta đốt vàng mã thôi mà.
Bạn phải xin lỗi những con lợn và sự vô tư của chúng để gọi những khán giả loại này là những con lợn. Đến phòng nghỉ, giới thiệu đây là nơi nghỉ ngơi sau khi tập, có thể đọc sách báo, xem tivi, ngủ. Hai chị em cùng phấn đấu.
Dù biết điều đó khiến họ càng ngày càng cho mình đi quá giới hạn. Tất nhiên, chỉ có một số điểm tương đồng. À, trước khi kể tiếp chuyện hôm qua thì tôi đốt.
Có lẽ tình mẫu tử làm nguôi nỗi nhớ rừng. Quần áo độ này mặc rộng ra. Và nếu không muốn giật mình thì phải căng thần kinh lên mà chờ họ ném nốt chiếc giầy thứ hai.
Một thế giới tuyệt vọng tạo nên những sinh vật hiện sinh ấy. Mặc dù đó chỉ là một phần nội dung của những gì tôi viết. Uống là cháu nôn ra đấy ạ.
Là thực trong thế giới ảo, là ảo trong thế giới thực. Trong xã hội này, khi nhiều mộng ước đã tắt, những người nhạy cảm khó sống. Họ mang lại cảm giác ấm áp và thân thiện.
Bà chị bảo em cứ cầm, mọi người đều nhận lương rồi, coi như để khuyến khích. Gần cuối buổi, đang bê chai thì có một người đàn bà chưa già ngồi ăn ở bàn bên trái gọi giật lại: Mày ơi, dọn chỗ bát này đi. Tôi ngộ nhận thì không nói làm gì.
Những mối quan hệ thì vô số, chẳng thua ông to bà lớn nào. Họ sẽ chọn một thế giới hòa bình chứ, tất nhiên. Bạn hát hoặc tiếng động cơ của bạn át đi âm thanh phố phường bủa vây.
Cho đến chừng nào họ chưa hoang mang và nhận thấy đôi mắt tâm hồn mình lâu nay nhỏ hẹp. Chúng nhan nhản và đầy bon chen. Họ càng không biết có thể bạn chẳng được gì mà cũng có thể một ngày kia, khi bạn đang cầu bất cầu bơ, người ta tặng bạn một cung điện vì một lí do mà đã lâu bạn không thèm nghĩ tới.
Điều anh ta để lại cho những người chứng kiến cái chết ấy không nhiều. Chỉ muốn mô tả cảm giác buồn của mình. Nhưng không thích vì nó cũ, lại có vẻ như trốn tránh.