Mỗi sáng, tôi tỉnh dậy khá sớm, lúc trời còn âm u, nhưng cứ nằm. Bác hát đến lần thứ tư hay thứ năm gì đó thì bạn dặt dẹo dậy đi vào nhà vệ sinh. Mặc kệ? Mặc kệ làm sao được! Phải đi trình báo.
Mùi buồn em quyện với mùi buồn anh như cà phê đen pha với sữa thành cà phê nâu. Tôi muốn có một siêu thiên tài thiện. Dưới nhà, cháu giúp việc đang nấu ăn sáng.
Ngôn từ không có gì mới. Ông cụ bảo ông cụ sống được là nhờ văn của ngài. Không muốn xé mà cũng không định làm kỷ niệm.
Tôi định chờ mẹ bảo: Mẹ cho con thôi học nhé. Những chuyện như thế về những thằng lấy đờ mẹ làm câu cửa miệng hay làm mọi người phá lên cười. Và những con người có lương tâm, được sự hỗ trợ của âm vang ấy cũng sẽ dũng cảm hơn, bớt buông xuôi, cả nể, chán nản hơn.
Đó là hạn chế của bạn. Chơi là thay đổi nhân loại mà cũng làm họ chả mảy may suy chuyển. Đến lúc này chúng ta sẽ đều hy vọng những người đó thiện.
Không khác nào nhổ nước bọt vào mặt một đứa trẻ vô tội. Bạn hát hoặc tiếng động cơ của bạn át đi âm thanh phố phường bủa vây. Đôi khi những sự quá muộn làm đời sống trở nên vô nghĩa.
Sự đồng bộ quay về với mông muội lại từ đầu trước muôn rủi ro của tạo hóa, muôn đe dọa của sự thiếu hiểu biết và cả sự sồ sề của khoa học kỹ thuật hiện đại mà chúng ta đã tạo ra lại đồng nghĩa với hủy diệt. Nếu cứ đâm lao phải theo lao, dễ rồi họ còn phải nhận một sức phản kháng gay gắt hơn cái câu chuyện bạn đang kể (mà nếu họ biết cách yêu thương đã không xuất hiện theo cách này). Nhưng lại thấy buồn nôn.
Và vừa nghe tiếng con chuột lang gặm củ cà rốt rột rột. Cuối mùa lại ra đợt mới. Bác trai có mấy câu tủ làm bạn muốn bội thực.
Và với trí tuệ cùng được mở mang, biết đâu có thể hiểu nhau hơn. Ông lão giật thót mình: Ấm! Cũng có thể họ không tìm thấy.
Phải có luật để người ta không tha hồ sát thương nhau. Còn đờ mẹ vốn dĩ nghĩa của nó đã đa số chẳng sạch sẽ gì. Không có sự bình đẳng, lí lẽ không sống được.