Có lẽ hình ảnh một thằng con trai 21 tuổi mặt nhăn nhúm bơ phờ nằm trên giường rên hừ hừ và cáu gắt suốt ngày mới là một biểu tượng cụ thể về bệnh tật và đau đớn thích hợp cho trí tưởng tượng của họ. Định dừng viết thì lại có chuyện. Hai chị em cùng phấn đấu.
Có khi lại còn lòi đuôi ăn vạ. Vừa làm xong bài thơ đã quên ngay nên lúc nào cũng thấy đầu óc mình chẳng có cái quái gì. Bác không thoát được ra đâu.
Tự trấn tĩnh rồi nhủ: Đây không phải là tính cách của ta. ĐI đã lên tiếng gọi tôi vì lâu rồi tôi chưa gọi nó. Hãy để bác nói, đôi khi nói là một cách giải toả tốt.
Khi những ý nghĩ dông dài này chảy trong não thì bố âm thanh quấy rầy cũng chẳng nhằm nhò gì. Thật ra đôi lúc chúng ta hiểu nhau. Uống là cháu nôn ra đấy ạ.
Bằng cách hiểu nó và để nó hiểu mình. Vào ngủ tiếp đi con. Nếu không tự giải thoát cho nhau được, tốt hơn hết là nên ra đi.
Anh họ bảo chị út và bạn: Chủ nhật bận gì không, anh đưa hai đứa đi mua sắm. Nhưng bạn biết, sẽ có tiếng chuông điện thoại, tiếng chuông cửa. Bạn muốn một sự thanh minh lớn hơn.
Tán chuyện, ăn uống, đánh bài, trông xe. Không biết viết đến khi nào thì hết mực? Em định làm gì nếu yêu hết anh? Kẻ không biết thế nào thì mới hết nổi mình. Nói hơi trống không vì bằng tuổi, hồi bé lại học cùng lớp.
Bố nhường khán đài A cho chúng tôi. Để họ thấy bị bao trùm và phải nỗ lực để xé cái màng nhầy ấy ra. Tội gì không lấy luôn mình làm nhân vật cho những trạng thái không dễ kiếm này.
Đã có luật cấm này cấm nọ mà ngày ngày đêm đêm chúng cứ ngang nhiên gào rống vào cấu xé những bộ óc đã mệt mỏi và dần suy kiệt, của cả chính những người lái xe. Mà nguyên nhân là những dồn nén âm thầm xuất phát từ chính sự căm ghét (thường là vô thức) những định kiến ấy. Họ tìm kiếm, thậm chí, săn lùng những người tài.
Còn hơn bị coi là thằng hâm, thằng mất trí, thằng bố láo. Thử tiếp đến máy chạy, máy leo núi. Hắn sợ khi đánh mất hoàn toàn cảm giác mặc cảm cũng là lúc hắn đánh mất đạo đức cũng như sáng tạo.