Và họ chỉ tìm và so sánh những gì phản chiếu chính họ. Hay mình bảo: Tôi đang chìm, đang lắng. Họ đôi lúc khuyến khích bạn đi chơi cho khuây khoả.
Mùa đông thì mấy chiếc áo len dày sụ mớ ba mớ bảy. Mà mai sau, con cái họ sẽ lặp lại và phát triển thêm. Bạn hát hoặc tiếng động cơ của bạn át đi âm thanh phố phường bủa vây.
Với đời người, ngắn lắm. Mẹ bảo: Sao? Tôi cười: Bệnh viện tâm thần ấy. Khóc cho vài năm tích tụ.
Nhất là một khuôn mặt cũ. Bởi vì, khi các bậc cha mẹ làm cha làm mẹ họ thường quên mình từng là những bậc con. Để tôi đọc một đoạn vừa ứng tác, đồng chí phê bình cho nhé:
Dù không phải lúc nào cũng khổ đau. Không phải bạn không biết reo hò nhưng bạn không có ai là bạn bên cạnh. Dù sao, đó cũng có khía cạnh của xu hướng phát triển không ngừng.
Không muốn xé mà cũng không định làm kỷ niệm. Nói thì hay mà làm thì rất dở. Tôi muốn có một siêu thiên tài thiện.
Từ khi làm con đến làm cha mẹ rồi ông bà là những khoảng cách tuổi tác, khoảng tích lũy tri thức cho một sự giáo dục cũng như rèn luyện tốt hơn. Hắn biết vì hắn đã từng. Và bạn lại mặc cảm về sự vô dụng và vô cảm của mình, và lảng tránh.
Cái trạng thái chẳng làm gì nên hồn cả và miên man bàng bạc vẻ bi quan trong cái trạng thái ấy. Nàng quay xuống nhìn thẳng vào tôi. Bác bấm huyệt chỉ thị không được vận động mạnh nhưng thấy mấy vết trầy trên đầu gối tôi cũng không gặng hỏi.
Bạn không dại gì mà đấu tranh tư tưởng xem nên dậy kéo lê cái thân xác rã rời đi học hay cố vùi vào giấc chập chờn và dậy ăn sáng vào tầm 2 giờ chiều. Tạo nên một thế giới có nền giáo dục như vậy khởi nguồn từ những tiền siêu nhân bị thế giới hỗn tạp còn đầy dã man này tròng thòng lọng vào cổ. Bạn cũng đang ganh đua với họ.
Tí nữa phải uống tam thất với chị đấy nhé. Hoặc là nằm đó mặc nỗi tuyệt vọng đè lấp cơn đói khát cho đến khi nào chết. Trái tim tôi nó chả sai bao giờ.