Không háo hức khi bước vào và không nuối tiếc khi bước ra. Đó là lúc bạn bắt đầu trách mình thật yếu ớt, kém cỏi, không chịu nổi mấy âm thanh mà vô số con người va chạm hàng ngày. Trọng tâm lại chuyển sang câu hỏi: Mình viết có hay không?
Đầu tiên là một cuốn sách tiếng Anh dày vài trăm trang. Nên quả thực thế giới của bạn có nhiều cái ngu và đầy bệnh. Tôi nằm trên gác, đọc hoặc viết.
Rồi về tủ để đồ mặc đồ. Có thể chửi bậy, làm bậy bậy hơn bất cứ kẻ thô bỉ nào. Tôi cần làm việc, làm việc chính là sự nghỉ ngơi của tôi.
Có hôm bác trai hỏi về chuyện khám. Ông có thể yên tâm rằng, tôi sẽ đền bù xứng đáng để ông và vợ ông có thể sống an nhàn đến đầu bạc răng long. - Tôi rất mừng vì điều ấy.
Hoặc viết những áng hùng văn ca tụng, trang điểm cho lòng nhân từ, anh hùng của tôi. Không hy vọng một ngày họ tập hợp lại và ghép chung những ký ức. Thế mà một hôm bạn dám tưởng tượng ngồi bên cô ấy, nói: Cho anh cầm tay nhé.
Chẳng biết còn mấy dịp thế này. Nhưng 2 năm, lúc này, với tôi là những thời khắc không đành bỏ phí cho những tâm nguyện không hợp với mình. Đang định đứng lên đi ăn.
Ông chỉ việc viết xong câu chuyện và nghỉ hưu, hưởng lạc. Sao lại xé sách hở con. Sự thật và những khái niệm luôn bị đánh tráo và lạc hậu.
Bịt tai lại, im lặng, là xong. Dễ dàng bị đầu độc nhận thức và kích động khi những thực tế đen tối của đời sống không còn lén lút chừa mặt trẻ em mà hiển hiện hàng ngày. Dừng lại vẫn là chơi.
Ta khát, ta muốn uống cạn sự lương thiện trong con người mình để có thể phá phách. Con sông trước mặt thật xanh và êm. Lúc cần vẫn có thể tập trung huy động năng lượng trong một khoảng thời gian ngắn.
Đó là xu thế sống hợp lí của thời đại này. Những lúc vui vẻ bên họ, thoảng tự hỏi thêm câu này: Liệu bạn có làm liên lụy gì đến họ không? Có lẽ không, vì bạn làm việc hoàn toàn độc lập. Nên bạn bỏ qua như không.