Dù vì chúng mà bạn bị đèo bòng, phải sống trong trạng thái chờ đợi được trả tự do. Không, phải giữ sức khỏe. Trong thế giới này, đòi hỏi tính nhân văn, cao thượng ở những kẻ lãnh đạo (ngầm và không ngầm) ư? Quá khó khi họ đang ở trong một cuộc chém giết, tranh giành.
Câu này (nếu là của ông Phật) thấy hẹp nhất (trong những câu minh triết từng biết). Có phải em đang muốn nói anh câm đi? Ông nâng đôi tay nàng lên và hỏi: Vòng tràng hạt này em dành cho ai đây?.
Và những miếng mồi lạ mà ta chưa từng biết. Nó vừa là lí do biện minh cho thú tính, vừa là món thuốc phiện lờ đờ để mị dân, đưa họ đến những tư tưởng chẳng vì một cái gì cả. Hoặc về sau mới lí giải được.
Chà, ta thua hắn, có lẽ. Nhưng như thế đã là tốt lắm rồi. Và không phải chi li từng đồng với những người xa lạ.
Và khi ấy, nó làm người ta rung động nhiều hơn. Tán chuyện, ăn uống, đánh bài, trông xe. Nhưng mà cũng thấy có một niềm tin để hôm sau cắp cặp đến làm.
Bác tôi bảo: Chào chú đi con. Chuyện này chả cần thanh minh làm gì. Như người ta đốt vàng mã thôi mà.
Với khả năng phân tích cũng như những luồng suy nghĩ sâu sắc, ông ta có thể bắt vở được những giấc mơ của mình. Em muốn mỗi lần xoay tràng hạt, em lại nhớ tới một người thân và nghĩ về người ấy. Mà để chửi đổng và thả con lợn trong người mình ra.
Và sẽ không ngừng bị đào thải nữa. Bên tai loáng thoáng những điệp khúc trong bài hát làm người của bác. Cả nước mũi, chảy dài qua môi, rỏ xuống tong tỏng.
Nhấc cánh tay nhẹ hều rờ thử lên ngực. Cửa ải đầu tiên là bác trông xe. Lúc thì một vài tháng mới đến một lần.
Và thế là phải giáo dục, răn đe ngay từ trong trứng nước. Phù, còn bạn, bạn đang viết từ nãy đến giờ. Anh ta không thể nhẹ nhàng bay lên tránh cú đâm trực diện.