Ông cụ bảo thích nhấm nháp sự đau đớn ấy. Và những miếng mồi lạ mà ta chưa từng biết. Kể cả cái nhàm chán.
Thế bác đi du lịch, đóng cửa hàng lại, mặc kệ con cháu một thời gian. Và ánh mắt họ chĩa vào ta lúc ta không để ý, để phân loại người. Tôi khuyến khích nó đọc sách văn học để mở mang nhận thức có tiềm năng nhưng bị bó hẹp của nó.
Những con người như vậy thúc đẩy cuộc sống đi lên một cách chân thực. Mà đọc để có một cảm giác, góc nhìn khác về đời sống. Dù sao sự lâu bị phát hiện cũng có thể có cái may.
Từ tầng 4, tôi đi xuống ban công tầng 3, nhìn ra đồng lúa xanh và con đường cao tốc. Với sự cho rằng ấy mà họ vẫn cố không chấp nhận sự giải thoát mà bạn dành cho họ thì hóa ra họ còn đầy ảo tưởng là có thể cảm hóa bạn. Toàn là thứ đã trông thấy nhưng chưa đụng vào bao giờ.
Viết về viết, về nội tâm cũng là để nhìn lại và tìm một sự tự kiến giải nội tâm một cách khúc chiết, chính xác và cô đọng hơn. Một mặt vừa thấy phẫn nộ bằng chính những nguyên tắc về phép cư xử đã được họ giáo dục, một mặt vừa tự dằn vặt vì một đứa con lại phẫn nộ trước cha mẹ. Thử tiếp đến máy chạy, máy leo núi.
Thế giới cũng không phải không có người biết điều và lịch sự: Cháu ơi lấy giùm bác đĩa cơm. Nhìn xuyên vào nó, thôi miên vào nó, những con chữ tôi không hiểu. Bạn lại kéo tiếp, kéo đến năm sáu lần mà vẫn thấy mình trong đống bùng nhùng màu hồng hồng hoa hoa.
Không khí yên tĩnh và thoáng đãng tuyệt đối nếu không kể một đôi lần máy bay cất cánh và hạ cánh gần đó. Tôi biết chị là một người mà sự giáo dục và cuộc sống cạnh tranh đã nhào nặn thành một người thường ích kỷ và khe khắt với những người đứng thấp hơn. Cái nơi mà anh cảm giác như đều gặp các nhân vật trong văn chương, như nhiều nơi khác.
Nơi mà vì đã nhiễm sự thờ ơ, chẳng ai ủng hộ anh. Càng ngày bạn càng thấy mình nhận thức được nó. Dù nó không được kể một cách hấp dẫn thì nó cũng có cái gì đó mơi mới.
Nhà bác bắt đầu vắng vẻ, chị cả đi rồi, anh họ thì thi thoảng mới về, chị út khoẻ lại phải vào trường, chỉ mấy hôm được ở nhà ôn thi, cô bé giúp việc mau miệng cũng xin về nghỉ một thời gian. Bác bạn là đối thủ, là cửa ải đáng gờm nhất. Nhưng mà sau đó thì sao? Có mèo lại hoàn mèo? Bạn thích được đi một mình lúc này, giá có cái máy ảnh và giá biết chụp lúc đêm thì tốt.
Hơn thế, tôi thương nó… Những dòng suy tưởng ấy chắc chảy tràn trong bác. Điểm Văn trúng tủ nhưng cũng hơi bất ngờ. Thực ra bạn biết bác cũng chỉ cảnh cáo rồi sớm muộn cũng thả cho bạn về trong ngày.