Tôi trân trọng nó nhưng không biết nó có gào những câu như Chém chết mẹ nó đi hay Cho chết mẹ mày đi khi phải bon chen (với những con người chứ không phải với những con chữ như tôi) giữa dòng đời đầy dã man này không. Hiểu biết này đến hết sức đơn giản. Trinh sát phán đoán: Người quen.
Tiền rồi sẽ có rồi sẽ mất nhưng ngại tiền khi chưa kiếm ra. Nhưng tôi không quen phản đối. Diệt cả những con virus có lợi cho sức đề kháng.
Làm gì có vì cái gì ngoài bản thân. Trong quá trình ma sát hỗn loạn cũng tự nảy sinh năng lượng nhưng không tích lũy sẽ không có bước nhảy đột biến, dễ tiêu hao và không xác định được quỹ đạo, sẽ phụ thuộc vào rủi may. Đến lúc cậu mệt mỏi và khuất phục thì thôi.
Hồi trước, đã thường gắt lên mỗi khi đi làm về, tôi chạy đến hỏi chỉ để làm nũng: Có gì ăn không? Hoặc mỗi khi tôi kêu đau chân, đau mắt để nghe một câu quan tâm hoặc dỗ dành, thì nhận được những lời như: Ngồi vi tính nữa đi. Không có sự bình đẳng, lí lẽ không sống được. Những người ngoài cuộc (mấy ai ngoài cuộc) ngồi khoanh tay nguyền rủa lại thường thể hiện thực ra mình cũng chẳng hơn gì.
Ở trước cửa hiệu thuốc cạnh nhà, có một cây hoa sữa cưa nhánh gần gốc. Và bản thân những người cùng tầng lớp làm khổ nhau. Tôi tự hỏi mình đang làm trò gì đây.
Bố bảo: Đáng xem thật. Nhưng chưa hết giờ ngủ trưa. Và thế hệ sau sẽ đào sâu một cách có trách nhiệm hơn trong sự hứng thú khi làm bài kiểm tra lịch sử về thế hệ chúng ta.
Nếu bạn bị mắc lỡm ngay ở những bài lựa chọn thật ảo đầu tiên, bạn thường khó tránh khỏi lựa chọn sai. Các cậu không cảm ơn, các cậu lại đấu tranh vì các cậu thích thế. Và yên tâm chúng ta đã đủ vất vả để phó mặc số mệnh cho nhà nước.
Nó muốn khám phá tôi. Đành tự an ủi, mị dân, khiêu khích mình thế trong những lúc phải vượt qua sự bất tài của mình. Những viên gỗ ấm áp cọ vào đám râu như những giọt nước mắt.
Tuy thế, đôi lúc, nó ẩn giấu những lời sấm, những câu chuyện bạn viết trong nó mà tỉnh dậy hơi tiêng tiếc vì không nhớ được nhưng nhớ là chúng hay. Và vì thế, họ yên tâm với sự từng trải cũng như lười cập nhật tri thức của mình. Không quá kiêu hãnh mà cũng không chìm sâu vào mặc cảm.
Như người ta đốt vàng mã thôi mà. Còn bao nhiêu cái để khám phá. Cũng như còn đặt cược ở sự ngẫu nhiên trong cuộc chiến thiện-ác chính trong mỗi con người giữa loài người.