Bảo: Con học tối thế, bật đèn lên chứ. Ta không phải là tên sát nhân. Anh biết không? Em mong anh hơn cả những lúc chúng mình mới yêu nhau.
Lật ngửa cây đèn lên thì thấy các chân tròn nhỏ ấy đều rỗng bên trong, tại nơi sâu thẳm là những cái đầu ốc vít. Không hy vọng những ký ức không bị xáo trộn hoặc nhầm lẫn. Bạn không nghĩ những sự suy kiệt này do thể thao mang đến.
Và danh tiếng thì không có mới buồn cười. Có thể đó là trạng thái của một kẻ đã thỏa mãn và nhàm chán về dục vọng hoặc một kẻ luôn phải đè nén nó. Và khi bác xuống đề nghị tôi về giúp bác vì chị cả sắp lấy chồng, lại cũng để đưa tôi vào khuôn khổ, bố mẹ không phản đối gì.
Bạn sẽ cần một trạng thái thần kinh bớt căng thẳng hơn để chứng tỏ mình không bế tắc. Lúc ngồi rỗi thế này, các ý nghĩ tha hồ nhảy nhót trong đầu. Xu thế hiện sinh là minh chứng rõ rệt nhất cho điều đó.
Đi xuôi từ Thanh Xuân hướng vào Hà Đông. Ta khát, ta muốn uống cạn sự lương thiện trong con người mình để có thể phá phách. Chị út ra viện được điều trị tại nhà, ít phải đi học, bạn bè đến thăm, bữa cơm đông người trẻ tuổi, cười đùa, ấm cúng hẳn lên.
Nhưng mà tôi bỏ học. Nhưng họ không cũ lắm. Là đàn bà, cuối cùng thì việc chấp nhận sự sắp đặt của một người mẹ đầy kinh nghiệm và những mối quan hệ trong ngành là một điều hợp lí.
Cũng chẳng có gì lạ kỳ để tả. Cô nàng tha hồ mà xuýt xoa. Bởi bạn coi đây là một tác phẩm nghệ thuật có sự phối màu ăn ý giữa nghệ thuật và đời sống.
Vài hôm nay chưa nghe (mấy buổi sáng bác bận đi đưa thiếp cưới) lại đâm nhơ nhớ, chờ chờ. Độc giả đâu có ngu đến nỗi vơ đũa cả nắm. Coi như không có chuyện gì xảy ra.
Sống trong tục tĩu, người ta đâm quen, còn bắt chước theo để ai cũng như ai. Bạn xoay bên này thì ông anh nghiêng bên kia, như vô tình mà như giấu giếm. Lúc này, đừng coi tôi là nhà văn.
Nhưng sao lòng tôi không hồi hộp, mong chờ. Nếu bạn tin vào những điều trên, là một người không tốt hay một kẻ phân vân trước ngưỡng cửa thiện-ác, bạn sẽ yên tâm mà ác. Món nợ đời lớn nhất của đời người là tình cảm.