Chừng nào tôi chưa cùng chia sẻ với họ những nhọc nhằn và họ cũng không đồng cảm dù chỉ phần nào nỗi ê chề của tôi. Bạn cũng không biết nấu ăn ngon, không biết nối điện, không biết sửa xe đạp xe máy, không biết mua bán… Lại còn không biết khom mình. Nàng bảo: Anh ăn hộp cơm kia đi.
Không rõ là sự thờ ơ của kẻ thấu suốt; hay lòng đố kị ngầm ngầm không tự nhận thức được của con ngài không đủ sức thoát ra khỏi kén trước đàn bướm tung tăng. Khi ấy, nếu còn đi bộ chắc bác và bạn được lên vỉa hè chứ bác bạn không thỉnh thoảng phải kéo tay bạn tránh xe như bảo vệ một chú gà con. Hay ông định viết một câu chuyện kêu gọi người ta quyên góp cho vợ ông.
Không còn đơn thuần là trò chơi đơn giản hay niềm tò mò thô kệch. Đấy, như kiểu có sương mù trong phòng. Nhưng chuyện sẽ hay đấy, đâu chỉ có dở òm như đoạn vớ vẩn này.
Thi thoảng viết nhưng không tiện. Nhưng tôi không muốn có thái độ của một kẻ bỏ chạy. Để không đóng lại cánh cửa tốn rất nhiều sức lực mới hé mở được cho ánh sáng lọt vào.
Tôi có thể (nhưng không thích) viết một đoạn luận tội thế hệ trước mình. Nhưng mà như đã trình bầy, mẹ đang thua mà, mẹ chỉ còn trông cậy vào bác nữa thôi. Dù sao cũng có lẽ là một phần của truyền thống.
Khi mồ hôi khô lại, khi bạn dựng chân chống xe và đặt chân xuống mặt đất là lúc chúng nhói lên. Bởi ngay khi thức dậy thì bạn đã quên ít nhiều. chờ chuông reo nơi lớp ôn thi đại học chật chội phải ngồi xổm chép những áng văn trong hai giờ đồng hồ đến hết giờ thứ nhất thì mông bắt đầu tê dại và cứ phải ngồi cắn răng ghi chép và khắc khoải đến hết giờ còn lại cứ như thế hàng tháng trời và chẳng ai biết từ khi ấy mông tôi bắt đầu dị ứng với giảng đường kể cả với đệm xe máy
What I fell what I know never shine through what Ive known Vận động, đọc sách và làm việc theo sở thích khiến thằng con trai bớt côn đồ. Làm gì có lí do gì mà khóc.
Tôi ngộ nhận thì không nói làm gì. Cả nước mũi, chảy dài qua môi, rỏ xuống tong tỏng. Tôi biết làm thế nào khi tôi muốn hít thở khí trời.
Hoặc là ngu xuẩn phá tung hết. Bao giờ cũng phải có vật thí mạng, làm đuốc sống châm lửa cho cuộc đấu tranh cho quyền sống, quyền làm người. Là lặp lại nhàm chán, là luôn luôn sáng tạo.
Ngoài nước thì: Tôi không có chức năng với nội bộ của các anh. Và khuôn mặt dường không cảm xúc. Không thích nhưng vẫn lạc vào bởi đó là một phản ứng thật, dù ở một cấp độ xoàng.