Sức khỏe phải tự mình giữ. Nó rất giống tôi nhưng đơn giản là vì nó đọc và hiểu ít hơn nên nó chưa dung hòa được. Và anh đã đủ dũng cảm để nói rằng: Anh yêu em.
Mình không thích từ vàng nghĩa vật chất. Tình thường trở nên nông cạn khi phủ nhận sự ích kỷ. Bản chất là cái luôn song hành cùng thời gian cũ kỹ.
Bỏ mặc chúng và rặn những ý nghĩ mới. Ngồi cho thời gian trôi qua không vương vào ký ức. Bởi em biết hy sinh từ trước anh rất lâu.
Điều đó khiến họ làm cũ và vẩn đục nhau thay vì làm tâm hồn nhau thêm mới mẻ và trong lành. Họ bảo: Cháu làm sao sánh được với Bác. Một bữa cơm tối, bố mẹ cãi nhau, bố đập tan mâm cơm.
Chơi là tất cả mà chẳng là gì cả. Như một thứ bạn bè cho xôm tụ. Ngồi giữa không khí thanh bình của cuộc giải lao.
Bạn như một hình khối kết lại bằng nước muốn sụm xuống thành một vũng và bay hơi đi. Đó là niềm thất vọng lớn của tuổi trẻ. Cuộc sống luôn dành cho tôi những may mắn vào lúc cần thiết.
Vì tôi không hư hỏng, chẳng đòi hỏi gì, được vài người công nhận là tài năng, bạn bè bố mẹ cũng quí, mỗi tội không chịu học hành. Thế là tôi không ngại quá bỡ ngỡ và cảm giác bị cười mỉa sau lưng vì sự ngô nghê. Nhưng sao lòng tôi không hồi hộp, mong chờ.
Rồi lại đây ngủ bên em. Sản phẩm của sự thiếu cập nhật tri thức chính là sức ì của bộ não. Thế nhưng rồi nó cũng vẫn phải thực hiện nhiệm vụ chứng minh nó tài hơn cái ác.
Điều bạn muốn nhất có lẽ là để bố thấy bạn hạnh phúc và kiếm được khoản tiền kha khá từ nghề mà bạn lựa chọn. Định tung lên mạng hai cái ảnh chụp hoa sữa lúc đầu mùa nhưng máy scan hỏng. Tôi lên gác và nẩy ra cái ý định xé.
Phải trình đơn cho cái loại đó, nhục lại còn làm cao, còn chửi đổng. Hơn nữa, mầm nghệ thuật trong tôi không phải là một thứ phương tiện cho mục đích phi nghệ thuật. Chẳng biết còn mấy dịp thế này.