*/ Michelangelo vẽ kiệt tác nổi tiếng “Ngày phán sử cuối cùng” trên trần nhà nguyện Sistine giữa tuổi 71 đến tuổi 89. “Tuổi xuân và tuổi già không phải tính bằng ngày tháng mà bằng trạng thía tinh thần. Một khi đầu óc đã tỉnh táo thì hãy bắt đầu đưa ra những suy nghĩ mới của mình và can đảm các kế hoạch mới, các dự án kinh doanh mới, các cách thức mới…)
Tôi sinh ra giữa hai thái cực. Kỷ lục này sẽ không bao giờ bị phá vỡ”. Bà vừa là người chị cả, là người cha, người mẹ của các em.
Tôi có thể cảm nhận được điều đó. Bà đã leo lên đến đỉnh của những ngọn núi cao nhất ở 20 trong số 167 nước của LHQ,và dự định sẽ tiếp tục thực hiện việc này ở 147 nước còn lại . 2/ Richard Whiny, chủ tịch sở giao dịch chứng khoán New York (New York Stock Exchange) đã bị gửi đến nhà lao Sing Sing.
Có một ông già được gọi là Tái ông lần nọ mất một con ngựa. Người lẽ ra đã là tổng thống đã trở về nhà sau cuộc lưu vong lần cuối cùng. Vòa tháng 6 năm 1913, ông rời Sài Gòn với ý định ra nước người tìm đường cứu nước.
Những câu phát biểu dưới đây cùng thể hiện một quan điểm mà tôi vừa đề cập đến. Nhiều người có khuynh hướng kết hộp thành tích với thành công và kết hợp thành tích chưa đạt được với sự thất bại. Bà rất kinh ngạc và tự hỏi là làm thế nào mà một người có thể kiếm 100.
Bài diễn văn nổi tiếng của ông "Tôi có một giấc mơ !" đã được giới thiệu trước một đám đông 250000 người (năm 1963) Thay vì quan tâm đén nguyên nhân, chúng ta chỉ nghĩ đến kết quả. Vào ngày thứ 2 sau khi sinh, con trai bà đã bị chết vì bị một y tá chèn gối quá chặt.
Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn còn không biết làm thế nào hay tại sao nó nằm đó, ai đã để nó ở đó. ”_ BHAGAVAD GITA , THÁNH KINH CỦA ẤN ĐỘ GIÁO Một lần khác mà tôi còn nhớ là lúc tôi bị đánh và bị đốt áo sơ mi vì không chuẩn bị sẵn sàng đi học khi xe đến đón dù hôm đó xe đến sớm hơn thường lệ.
Ngày hôm sau, suýt chút nữa tôi bỏ học. Sinh nămg 1933, Ninoy, như tên thường gọi, có một giấc mơ và nỗi ám ảnh bất tận là trở thành Tổng thống Philippines. Pepsi Cola tuyên bố phá sản lần đầu tiên vào ngày 02/03/1923.
Và khi trở về nhà,”chút thời gian ít ỏi” còn lại là lúc để anh ta nghỉ ngơi chứ không phải là lúc để anh ta chăm sóc vợ mình . Cũng trong năm này, cha bà qua đời và gia đình bà phải chuyển đến Manila. Tuy nhiên, khi Chiến tranh thế giới thứ 2 kết thúc, khi các trường học đều bị đóng cửa, Kim phải bắt đầu làm việc trong ngành hàng hải.
Tôi muốn học y khoa ( lúc đó, hầu hết mọi người đều kính trọng các bác sĩ) nhưng kết quả C, E,E và O tôi may mắn được một chỗ ở phân khoa tự nhiên, chung quy chỉ vì tôi được nhà nước cấp học bổng. Không còn cách nào khác . Ngay từ lúc nhỏ, cha ông đã dắt ông đi ăn xin.