Để không đọc với chỉ sự chăm chăm so sánh bạn hay những nhân vật trong truyện với nhân vật ngoài đời để gật gù, cay cú, lợi dụng trả đũa hay kết tội. Bạn nghĩ nếu bạn là một đứa con gái thì bạn sẽ tranh cãi với bác đâu ra đấy, sẽ rủ rỉ tâm sự và giải quyết nhiều việc với bác. Qua đó, với những tinh hoa của quá khứ cũng như hiện tại để lại, đào tạo, hun đúc, chọn lọc nên những tài năng kiệt xuất biết tận dụng chúng vì nhân loại.
Sống là gì nếu không biết chịu đựng nhau. Cả phụ nữ nửa, cả trẻ em nữa. Toán và Lí tôi vẫn xếp hạng làng nhàng.
Và người ta sẽ gọi đây là giai đoạn ươm mầm siêu nhân cho lịch sử nếu trong một tương lai gần, bắt buộc phải có những con người siêu việt. Nhưng nếu quả như thế, hoá ra bạn lại là kẻ tra tấn kinh dị hơn với những màng nhĩ của nhiều người nằm ngủ giữa thành phố này. Cái ủng đó mới dẫm lên mặt chân đế vuông vuông ghép bởi ba miếng nhựa.
Cũng bởi vì chị vẫn giữ được những nét dịu dàng. Và vì thế, nó mạnh hơn. Bàn học và máy vi tính của chị út được chuyển sang đó.
Không phải là rứt tung. Bạn kéo lại và nhận ra ông anh họ. Cái chính nằm ở sự tự điều chỉnh.
Lúc đó, tự nhiên bạn gầm lên: THÔI!!! Chỉ một tiếng và bạn tỉnh dậy. Nhất là những mặt còn lại của đời sống. Tối, bạn đèo bác vào viện.
Vì những cơ hội mới có thể coi là may mắn này, và sắp viết xong nên lòng chắc thoải mái hơn chút ít. Lúc ấy, tôi bỗng cảm nhận được tình thế, tôi không muốn rầy rà, những câu xúc phạm kia tôi cũng đã quen. Nhưng họ sống không bình thường.
Nhưng tiếng gọi của họ át tiếng trả lời của nó. Nhưng ông hãy nghĩ kỹ đi. Đồ gian dối, mày chứng minh tấm lòng cao thượng hệt như một bà trưởng giả! Sự tan rã đạo đức bắt đầu từ những tấn bi kịch thế này, lừa ông sao được?
Mẹ: Độ này con có ngủ được không? Tôi: Im lặng. Và bạn có quyền viết cái bạn viết. Còn đờ mẹ vốn dĩ nghĩa của nó đã đa số chẳng sạch sẽ gì.
Tôi đèo mẹ đi, cố tình lắc lư xe cho mẹ thấy là tôi bực bội. Cũng thành thói quen rồi. Ta không phải là tên sát nhân.