Tại tối qua con đi mua bánh khoai (tối qua thấy ngột ngạt, thế là kiếm cớ ra đường đi mua bánh khoai mà lang thang). Tay bạn phải rướm máu một chút mới oai (lúc đó bạn đã biết Aids là gì đâu). Tất nhiên là để khỏi nghe những lời khuyến khích, động viên, tôi đành nhỏm dậy.
Tôi chán đến trường ngồi ngoan ngoãn và vô tích sự lắm rồi. Thi thoảng đáp lời vài nhân vật quen sơ sơ. Tưởng chăm hóa ra vẫn lười.
Hôm nào đập thử bàn thờ, đập thử tivi nhé, giả điên thế nhé, bác mẹ có thích không, có ngộ không? Bạn tự hỏi bạn có phải là người cần nhiều lạc thú hơn mức bình thường. Ơ hờ khi tôi trôi đi hàng chục cây số giữa phố phường đông đúc mà không nhớ, không có cảm xúc với dù chỉ một con người.
Cái chỉ huy được họ chỉ là quyền lực cao hơn. Từ chỗ bị cưa cụt, nảy lên những mầm xanh bụ bẫm và nõn nà. Sở dĩ căn phòng giữa đêm vẫn có thể nhìn được là do luồng sáng nhờ nhờ tỏa ra từ phía sau cái tivi.
Khi lựa chọn lợi dụng chính sự rối rắm ấy làm phong phú thêm sáng tạo và đời sống. Bạn thì có lẽ sẽ không thanh minh. Tôi đến lớp mới, ngồi bàn gần cuối.
Tôi khóc vì đó là mong muốn chính đáng, rất chính đáng của họ với những giới hạn về khả năng và nhận thức của mình. Đêm trước hôm cưới chị cả, chừng chục thanh niên quen thân, họ hàng và người chưa quen ngồi quây quần lại với nhau. Từ tầng 4, tôi đi xuống ban công tầng 3, nhìn ra đồng lúa xanh và con đường cao tốc.
Nhưng cô không muốn giấu anh mình có một đôi mắt rất gian nên cô nhìn thẳng vào mắt anh. Không có kẻ sống sót, chỉ có kẻ nín thở được lâu nhất. Liên miên liên miên đục vào óc.
Kết quả là nếu không phải đến trường, thường thường thì mãi trưa hoặc chiều hôm sau còn bơ phờ trong chăn. Ngay cả trong giấc mơ, ta cũng chỉ muốn ở bên nàng. Nhà văn vùng dậy khỏi gọng kiềm da thịt kia.
Nhưng bác ta không tin. Hơn thế, khi không giải quyết ngay từ lúc này, về sau, khi mọi sự đã tạm ổn định, rất khó phá vỡ sức ì hay cưỡng lại dòng chảy bất kể trong đục. Anh vừa man dại nhập vào trái bóng lại vừa như ngồi ở một nơi có tầm nhìn bao quát trên khán đài để đọc mình và đọc trận đấu.
Này, lấy cho chú bao thuốc. Và thế là phải giáo dục, răn đe ngay từ trong trứng nước. Bác hát đến lần thứ tư hay thứ năm gì đó thì bạn dặt dẹo dậy đi vào nhà vệ sinh.