Hai khoang thiện, ác. Và chỉ có anh mới có thể vượt qua cái hạn chế này, chẳng có ai khác đâu. Và tôi ảo tưởng có thể cải tạo cuộc đời (có phải chỉ mình tôi ảo tưởng đâu).
Tẹo rồi biết trình báo thế nào đây? Mọi người dưới nhà vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Bạn sẽ kể nhanh nhanh thôi.
Cháu đã đi đến một xã hội mà cháu sẽ đợi và sẽ rủ con người đến. Khỉ thật! Hai tiếng nữa tôi đã làm gì? Chắc vẫn thế! Thế là thế nào? Về quan niệm sống cũng như hưởng thụ.
Rồi lại êm êm lan ra. Thôi được, bạn chấp nhận chung sống với nó như chung sống với những cơn đau. Biết là cái ấn tượng ấy chẳng hay ho gì.
Sau hai tuần (chỉ làm ngày chẵn còn ngày lẻ ngủ li bì), bà chị, sếp, ký cho trưởng phòng phát cho tôi một tờ giấy lĩnh lương: 200 nghìn. Khóc xong không thấy đớn đau, chỉ thấy mông lung. Và như thế, sẽ vừa không có sức mạnh cưỡng lại được vai trò của con rối, vừa tạo nên niềm an ủi cho kẻ bạo tàn: Ta chỉ giết những sinh linh ngu xuẩn và vô nghĩa mà thôi.
Là lặp lại nhàm chán, là luôn luôn sáng tạo. Và những cái xác cháy khét lẹt. Phù, còn bạn, bạn đang viết từ nãy đến giờ.
Thế là vô số bịch nylông nước được ném xuống tầng dưới. Những điều đó gây nên sự hỗn loạn trong tâm hồn trẻ. Nhưng mệt mỏi thì sao.
Những hạt cát bị ma sát rất đau khi ngược dòng a dua là những hạt cát tạo được sức hút hớn. Bác chạy chọt giúp một người vì thân tình thì lại làm mất cơ hội của một người vươn lên bằng năng lực. Chẳng phải họ đang tìm đến những sự thoải mái cho nhau như mong muốn của tôi đó hay sao.
Vì nó lại muốn chữa cho chính bác sỹ. Không hiểu sao tôi không có thiện cảm với các chú. Rồi đến lúc ghét mình để vuột mất tình yêu, hắn vẫn hay soi gương.
Đơn giản là để sống. Bạn nói cho bạn vài năm tự quyết, tự tìm tòi rồi bạn sẽ không ăn bám nữa. Đây cũng là một môi trường không tồi đối với việc rèn luyện phòng thủ và phản công.