Tô mỳ của bạn cũng đang nghi ngút hơi. Điều đó càng làm họ lấn tới, họ không hề coi viết là một công việc. Mà cũng là bỏ ngoài tai, ngoài mắt, ngoài xúc giác tất cả.
Tuy thế, đôi lúc, nó ẩn giấu những lời sấm, những câu chuyện bạn viết trong nó mà tỉnh dậy hơi tiêng tiếc vì không nhớ được nhưng nhớ là chúng hay. Thấy mặt mình mát lạnh. Hôm sau đi thi thấy bình thường.
Phỉ nhổ đạo đức giả là chơi. Với sự cho rằng ấy mà họ vẫn cố không chấp nhận sự giải thoát mà bạn dành cho họ thì hóa ra họ còn đầy ảo tưởng là có thể cảm hóa bạn. Nhưng tôi không ân hận về chuyện này nên tôi không muốn thế.
Chỉ còn làm con tin ở nhà bác nữa thôi. Không gì tự nhiên sinh ra. Vì họ, người lớn, nói chung, có lẽ, luôn cảm thấy việc động chạm đến mình là xúc phạm.
Bị người lạ cười vì sự ngơ ngác khi anh tin là mình tương đối thông minh và biết thích ứng, cũng bứt rứt lắm chứ. Buồn là trót lợi dụng cái tiếng thiên tài để bắt mình phải vượt qua. Hoặc có nhưng không nhiều.
Tuy vậy, không có nghĩa là người sáng tác hoàn toàn không có trách nhiệm gì với sự tác động từ tác phẩm của mình tới công chúng. Bạn dần biết cách đặt năng lượng của mình vào cái gì. Nó, tiềm thức, suy nghĩ và vận động cùng với sự suy nghĩ và vận động mà bạn nhận thức được bạn đang.
Viết ra là đem chúng đi triệt sản bớt. Thôi, tôi trôi qua em rồi. Ngoài cửa là một giàn gấc xanh trên đầu một cái sân lát gạch khá dài.
Cái sịt mũi không còn là cái sịt mũi do bị cảm. Hôm đó, bạn sốt khá cao, có lẽ thế nên bạn để sổng ra mất một giây không làm chủ được mình. Tôi đến lớp mới, ngồi bàn gần cuối.
Với những con lợn này thì nắm tay nhau cùng bước bên nhau với lại vì hạnh phúc nhân loại chắc phải đợi hơi lâu. Hiểu không? Nếu tôi không giữ trái tim thì hoàn toàn tôi có thể là Hítle, Pônpốt mất rồi. Bạn, nghĩa là những ai đọc xong nó không coi tôi là thằng hâm, thằng điên, thằng gàn dở, thằng đểu hoặc thằng hèn.
Chỉ vì chữ vì mà nhân loại bị ghét lây. Vì điều đó sẽ khiến bạn buồn ngủ mà không ngủ được. Cái mà đôi lúc vì nhận thức được mà mình tưởng mình vô cảm hoặc chai sạn.