Kẻ bất tài sẽ khóc lóc, than thở. Và khả năng mở rộng thông tin, sự thật, phát triển nhận thức để hiểu ra vấn đề là chưa dự báo được. Chỉ nói phòng làm bằng gỗ theo kiểu Phần Lan.
Chúng như những giọt luôn hiện hữu trong nhân gian mà có người biết, có người chẳng bao giờ biết. Cháu về nhà vẫn bảo các bác chăm sóc cháu rất kỹ đấy ạ. Như lấy đất ở mảng đê này đắp sang mảng đê vỡ kia.
Được một lúc thì có người kéo chăn khỏi người bạn. Trên đường, bác vẫn lo đủ thứ. Dù nó làm bạn mệt thêm nhưng nó khá được việc.
Khả năng tiếp theo là họ nhận ra nhưng thiên tài thơ thì cũng đem lại cho họ xơ múi gì, đặc biệt với một đứa có vẻ ngông nghênh và không chịu nghe lời như tôi. Đồ của chú toàn thứ lởm khởm quá đát. Bao giờ thì xong? Không bao giờ? Không rõ.
Trước đây bạn tưởng việc viết của mình chỉ là chơi, chẳng ảnh hưởng gì đến sức khỏe. Tôi yêu và thương bác tôi. Còn một cái quên đáng sợ nữa là quên rằng phải cố không được khinh bỉ loài người dù họ tỏ ra khinh bỉ anh.
Gió se sẽ mang vị mặn. Bởi vì sự cập nhật ấy sẽ đem lại hiệu quả, rút ngắn những vất vả do sự rườm rà. Còn cả đời quanh quẩn với vài mảnh vỡ của chiếc bình tạo hóa (mà cũng chả ghép nên được một thế giới hay ho gì từ những mảnh vỡ ấy) thì chấp nhận làm người bình thường.
Buồn là trót lợi dụng cái tiếng thiên tài để bắt mình phải vượt qua. Ông anh hỏi ở đây bao lâu cũng được à. thơ ơi còn hay nữa không - sao lòng cứ thấy mùa đông thế này - còn hay chứ vẫn còn hay - bằng không đưa đẩy bàn tay phí hoài - thơ ở trong tớ ở ngoài - cả thơ cả tớ lạc loài bên nhau - thơ đau tớ cũng đau đau - thơ buồn tớ cũng mau mau buồn buồn - hai tay thơ bắt chuồn chuồn - biết đâu tớ cũng lìa nguồn mà xa - thơ ơi thơ có phải là - nỗi oan chẳng thể thật thà giải duyên - tình yêu là kẻ tật nguyền - lắp vào những miếng hão huyền nhân gian - cũng còn nhiều chuyện phải bàn -vốn nhân cái dịp bầy đàn lung lay
vì không phải không có lúc chỉ là trò chơi đồ hàng ngô nghê của những đứa trẻ bố mẹ hành nghề luật Nhà văn hỏi: Ai bảo em thế?. Hoặc viết những áng hùng văn ca tụng, trang điểm cho lòng nhân từ, anh hùng của tôi.
Không không cần gì cần ai nữa. Còn cả đời quanh quẩn với vài mảnh vỡ của chiếc bình tạo hóa (mà cũng chả ghép nên được một thế giới hay ho gì từ những mảnh vỡ ấy) thì chấp nhận làm người bình thường. Chơi là làm một bài thơ hay để được chửi.
Mẹ tôi đi về phía bên kia. Cũng vì thế mà anh đâm lười đọc truyện. Bác gái ý tứ không trò chuyện với bạn trước mặt bác trai.