Còn sau khoái cảm của hạnh phúc là nhẹ nhõm. Nhưng khi cả gan đơn độc chống lại xu thế đó thì cũng khó tìm thấy hơi ấm và sự thoải mái trong gia đình. Chính vì tôi chưa có kinh nghiệm về phản ứng của người Việt trước đùa và thật nên gặp phải những điều không theo dự kiến khi đưa cuốn sách của mình cho những người thân đọc.
Biết nhau lâu mà ít nói chuyện, để xem còn chuyện gì để nói đây? Như lấy đất ở mảng đê này đắp sang mảng đê vỡ kia. Thật ra, một ngày của bạn không dài.
Thế đã là tốt lắm rồi. Và có thể những kẻ hèn không chịu bắt chước lúc tốt lại nhè lúc xấu mà noi theo. Mai vào bác không? Thôi, tắt đèn đi… Không nghe, cứ nằm ôm cuốn vở.
Nếu xót thương trước bà già này, quả tình xót thương, thì có sống được không nếu tôi thống kê cho bạn những bà già phải chui vào những bãi rác cực kỳ bẩn thỉu. Khi nàng bảo chồng mua cho một chuỗi tràng hạt nhỏ, nhà văn hỏi: Em bắt đầu tin vào cõi thiền à?. Ngồi vào bàn cả ngày cũng nhức cơ.
Và bạn lại mặc cảm về sự vô dụng và vô cảm của mình, và lảng tránh. Một số cô bạn cùng lớp cũng thế. Và càng ngày càng thấy bớt dằn vặt nếu ra đi vì bạn đã nỗ lực chịu đựng trong một khoảng nào đó và ra đi là để sống cho nó có ý nghĩa hơn.
Bỗng cô thấy trong mắt anh, có một đôi mắt rất đẹp. Đơn giản thôi, kéo nhẹ nó về phía biển nó sẽ tự lùi lên bờ. Tớ đoán chắc cũng đỡ tục tĩu hơn.
Những gì dành cho ngòi bút, em đã dành cả cho anh. Cái trạng thái chẳng làm gì nên hồn cả và miên man bàng bạc vẻ bi quan trong cái trạng thái ấy. Sẽ kiếm tiền, sẽ làm nghệ thuật.
Tạo hóa thật tốt cho con người bộ óc. Tôi về, cũng đỡ in ít. Cứ ngỡ mình yêu mình.
Nhưng thấy cũng hay hay. Ở đây chắc có một vài sự đánh tráo khái niệm hoặc phi lôgic do hiểu biết ít. Ông lão giật thót mình: Ấm!
Trong đầu óc bạn đầy rẫy những bức tường lửa. Giờ ở nhà chị, thường xuyên gặp nhưng chị chỉ tạt qua nhà ăn cơm chiều rồi lại đi học thêm hoặc vào trường. Nhưng với hiện tại ở Việt Nam, ví von như thế một chút, để thấy về tính linh hoạt trong cách cảm nhận sự hài hước lí tính thì người Việt khá khô cứng.