- Lại Jennifer nữa sao? Cậu không đùa đấy chứ! Sao cậu cứ hay gặp vấn đề với cô ta thế? Nghe thấy thế tớ cũng cảm thấy an tâm. Suốt những năm trung học, lúc nào Jones và James cũng chơi với nhau, cùng chọn những môn học giống như nhau, thậm chí cùng chơi các môn thể thao giống nhau.
Nhóm của James đã có quá nhiều khó khăn rồi, đặc biệt là vào lúc này, khi hy vọng đang lóe sáng trước mắt họ. - Tớ hiểu rồi, - James đồng ý. "Tôi làm ông thất vọng ư?", cô ấy vừa nói vừa nhìn tớ như thể tớ vừa đánh đổ cà phê lên chiếc váy mới của cô ấy vậy.
- Tớ cũng không hiểu nữa. Tớ nói rõ những điều tớ mong đợi, những điều cần phải tuân thủ và những điều cô ấy có thể tự ý quyết định. Đôi lúc, anh phải thay đổi cách giải thích của mình cho phù hợp với tính cách của mỗi nhân viên.
James không còn phải làm việc quên ăn quên ngủ nữa. Duy chỉ có một điều là Josh đã vượt quá phạm vi thẩm quyền của mình khi giải quyết những việc mà tớ đã giao. Thật ra, đó chỉ là những điều hết sức bình thường trong cuộc sống, nhưng lại khiến gia đình họ cảm thấy rất vui và hạnh phúc.
Khi đọc bản báo cáo của Jessica, anh gần như choáng váng. Đó là nút thắt khó nhất trong công việc hiện tại của bọn tớ. Câu chuyện của Jones giúp anh học được rất nhiều điều, không chỉ từ những sai lầm của bản thân mình mà còn cả từ những sai lầm của Jones.
Thậm chí, anh còn không nghĩ đến điều đó nữa. Nhưng càng về cuối tuần, khó khăn cốt lõi càng hiện ra rõ rệt. Công việc thuận lợi, cuộc sống hạnh phúc - mọi thứ có vẻ như rất suôn sẻ đối với họ.
Cậu biết không, tớ như bị hắt nước vào mặt khi cô ấy từ tốn nói rõ từng lời: "Thực tế là tôi đã không hề biết. Nhưng hiện nay nhân viên của tớ lại trễ thời hạn. Quả thật là đúng như thế, tất cả nhân viên cùng phòng với Jones đều cảm thấy như vậy.
Tối đó, anh tạt qua siêu thị và mua một bó hoa lili thật tươi tặng vợ. Thậm chí, anh đã không dành thời gian cho vợ vào ngày sinh nhật của cô ấy. Nếu quả thật như thế thì đây có thể là một vấn đề lớn.
Đây là bước sẽ giúp cậu tin chắc rằng công việc đang được triển khai đúng hướng. Anh vừa nghe nhạc vừa xem lại từng công việc đã giao cho các nhân viên trong tuần qua. Tuần tiếp theo, tình hình công việc diễn ra không được suôn sẻ như trước.
Và điều làm tôi ngạc nhiên nhất chính là phản ứng của rất nhiều học viên sau khi được học những bước đơn giản trong nghệ thuật ủy quyền. Khi tổng kết, tớ thường trao đổi và chia sẻ suy nghĩ, cảm tưởng cũng như quan điểm của mình với các nhân viên về ba vấn đề đó. Trước đây, anh có thói quen khui một chai bia và ngồi vào ghế bành rồi nhắm mắt lại.