Và rồi họ thả xe tôi ra. Người bảo đời là một bát sơri. Nhưng giấc mơ không phải lúc nào cũng tử tế, ngây thơ.
Tí nữa cháu nghoéo tay với bác trai nhé… Chà, cuối cùng, cậu ấm cũng đã bị lợi dụng một cách triệt để hơn bên cạnh vài việc cỏn con của đứa trẻ như lấy cho bác cái tăm, cái kính. Mấy con hổ cũng thế. Lát sau, thằng em đi vào.
Tất nhiên, có lúc người ta sẽ cảm thấy sự đồng điệu với sự thấu suốt kiểu hư vô, sự thấu suốt của dục đã diệt khi người ta có chung trạng thái thấy đời sống mất hứng bên con người. Rồi thể hình tính sau. Nó nhét vào cặp, cái cặp là lạ, và bảo có khá nhiều thư trả lời.
Thôi, tôi trôi qua em rồi. Còn dùng vũ lực để cải tạo bạn nhằm giữ thể diện, cái này họ có thừa khả năng, thì hóa ra họ đang lặp lại tình trạng bất công và vi phạm quyền con người liên tục của đất nước này. Bạn có cảm giác vừa ham muốn vừa sợ hãi độ sâu của nàng.
Tôi chẳng biết nghĩ đến ai… Có thể nàng sẽ đến ít hơn dù nàng đến thì cũng chả sung sướng gì. Nó tỏ ra xảo quyệt bằng cách tạo nên những dữ kiện rất thật, thật đến tận tiếng còi xe ngoài đường, thật đến cả cái mụn sau gáy, thật đến cả cách cư xử của những người quen.
ĐI đã lên tiếng gọi tôi vì lâu rồi tôi chưa gọi nó. Bạn lại cười một mình. Nhà văn hôn lên má nàng như muốn vệt hồng ấy loang khắp thịt da nàng.
Hạnh phúc với mỗi lần lấy can đảm mượn đồ dùng học tập của nàng. Nhưng không hiểu sao, vẫn chưa có được trạng thái thoải mái và hăng say. Trong thế giới này, đòi hỏi tính nhân văn, cao thượng ở những kẻ lãnh đạo (ngầm và không ngầm) ư? Quá khó khi họ đang ở trong một cuộc chém giết, tranh giành.
Thế là cứ nằm cho ý nghĩ tràn lên, dâng ngập người. Lúc nội tại thực sự thôi thúc; ham muốn ganh đua, vượt lên tiếp tục đến thì lại là lúc chuẩn bị tã lót cho sự chào đời của cái mới. Mân mê hoài cuốn anbum.
Bình thường thì bạn cũng không viết dài thế này đâu, chỉ viết một vài bài thơ và viết theo hàng ngang. Đó là giấc mơ của ta và ta chỉ chấp nhận giấc mơ ấy. Để cả đời chúng ta không phải đeo chỉ một chiếc mặt nạ.
Nó còn ngộ nhận là nó có đầy tài nữa. Rồi lại mặc cảm mình luôn cũ trong công việc sáng tạo. Dù những cơn đau vẫn đến nhưng chưa bao giờ mệt đến ngất đi hoặc hiếm khi nói năng tầm bậy, bực bội mà không kiểm soát được.