Đằng này… Mẹ kiếp! Sao mà mình bình thản quá. Cũng như với cuộc đời này. Thế giới thì rộng dài, ngày càng rộng dài mà đời người thì ngắn ngủn, ngày càng ngắn ngủn.
Tôi biết chị là một người mà sự giáo dục và cuộc sống cạnh tranh đã nhào nặn thành một người thường ích kỷ và khe khắt với những người đứng thấp hơn. Hay lại phải để tôi tiếp tục mất ngủ mà sáng tạo ra nó? Văn chương biểu đạt hiện thực tốt quá chăng? Có thể.
Họ sợ khổ cái khổ của sự thay đổi, tuổi tác đã làm họ sợ khổ rồi. Hai là bạn viết cái chuyện này. Bạn chỉ làm cái việc mà nếu nó vô nghĩa thì bạn chấp nhận là kẻ ngộ nhận, nếu nó có nghĩa mà không làm thì hóa ra bạn là một kẻ hèn.
Vì đó, nói chung, trong thời điểm này, chỉ là một hình ảnh rỗng của một lớp người Việt mới thu nhỏ. Với không ít uẩn khúc của chung một thế hệ. , bạn theo phản xạ, đoán ngay tiếp theo chắc là …dog Nhưng có vẻ không phải, tự nhiên hắn viết ngoáy đi, một từ gì đó có 4 chữ cái mà bạn đọc mãi không ra.
Tôi nhất quyết không đi. Quả vậy, có một lần chúng tôi tưởng ông cụ đã về trời rồi. Phòng hai đứa không kiếm đâu ra một cái lược.
Nó là một chuyện kể cho vui mồm như bao nhận định khác. Ở Tây hay ở Ta đều thế cả. Thấy đất nước thật tiến bộ khi vào nhìn thảm cỏ xanh và khuôn viên khá qui củ xung quanh.
Mất thêm một người, lực lượng cái thiện càng mỏng manh. Vừa muốn mắng cho đứa con gái và người chị họ ngoại vừa thừ người ra. Và để trung thực với mình, anh không hướng về nó nữa.
Sai là vô trách nhiệm. Chúng ta hãy đi tiếp với mệnh đề tôi là thiên tài và phân ra các khả năng dẫn đến việc tôi không hề có một xu nhuận bút dù tôi có gửi tác phẩm độ hơn chục lần đến vài tờ báo có mục văn nghệ và (tự) đăng hàng trăm bài trên các diễn đàn liên mạng. Đơn giản hơn, như hạt bụi bay khắp nhân gian, thành cái gì đó, rồi trở về với cát bụi, rồi lại thành hình, rồi lại tìm về chốn cũ… Nhưng mà trong cuộc phiêu lưu của nó, nó không đơn thuần gói gọn trong hai điều sinh-tử.
Chả có gì để nhớ ngoài vài khuôn mặt thân quen và những kỷ niệm chung. Người bảo nghệ thuật là khó hiểu. Nhưng là lợn thì rất hay tự hào.
Nó như bộ mặt cái giấc mơ. Bác thường trở nên nhỏ bé, ngượng ngập và ngơ ngác trước những vật phẩm hay công nghệ của thế giới hiện đại. Để chờ một sự thật tươi đẹp.