Trực giác giúp tôi luôn biết phải làm gì, chỉ không ai biết điều đó mà thôi. Vả lại, Lâm Nhi vào chuồng từ hồi còn bé tí. Điều đó khiến họ làm cũ và vẩn đục nhau thay vì làm tâm hồn nhau thêm mới mẻ và trong lành.
Nhưng mà chắc là ra được thôi. Ngắn ngủi mà đằng đẵng. Để có được một dòng suy nghĩ dù chỉ rất đơn giản, rất dễ dàng của tôi.
Thử xét lại một chút thì tạo hóa cũng chơi thật ác khi cài vào con người bộ óc, cái tạo ra những thứ biến chính con người thành nô lệ, khi nó chẳng có cớ gì mà không được tự do. Hay ông định viết một câu chuyện kêu gọi người ta quyên góp cho vợ ông. Nhưng khi cả gan đơn độc chống lại xu thế đó thì cũng khó tìm thấy hơi ấm và sự thoải mái trong gia đình.
Không to tiếng, không hút thuốc, không nghiện ngập, không đàn bà, không ăn cắp vặt. Nó dễ là một cú sốc nếu không chuẩn bị kỹ. Này thì… nhìn sân trường đầy sỏi đá xi măng-thấy lòng cũng cỗi cằn như thế…
Khi nó ngừng chứng minh, những đứa trẻ bất hạnh không được nuôi dưỡng trong tình thương như những kẻ có tài nhưng ác kia, ngày một nhiều. Căn bản cũng xuôi xuôi sau khi đọc một số cái tôi đưa. Thế nên mới chả bao giờ hiện sinh tất tần tật cả.
Mà thản bởi vì lòng cần thản. Về phần cái ác thì vẫn luôn củng cố và bành trướng địa vị của nó. Mặc cảm khi viết về mình và đang viết không phải để ngợi ca những người xung quanh.
Đấy, như kiểu có sương mù trong phòng. Nó làm tôi thèm lây cái cảm giác cuống cuồng và sung sướng sau khi được tạm phóng thích khỏi cái vũng chật chội. Dù có thể nói chúng tôi yêu thương nhau.
Cái mặt, cái bộ dạng mình bình thản và nhơn nhơn quá. Như cây bút không mực viết hoài lên trang giấy trắng. Dù có thể nói chúng tôi yêu thương nhau.
Tiếc là không còn gỉ mũi để ngoáy. Nhưng cơ bản bạn không thấy thú vị gì vì sống còn những thử thách khác dù vất vả hơn nhưng có nhiều người xoa dịu hơn, làm bạn thấy khỏe khoắn và minh mẫn hơn. Cái bài viết mà ban đầu tôi định viết một cách chua cay và trắng trợn.
Chắc họ nghĩ bạn là bồi bàn. Nhưng bạn muốn một cuộc sống hơn thế. - Thì ông hãy quên tôi và cuộc gặp gỡ này đi.