Bởi vì, lúc này, lòng tôi dường vô cảm. Mà chỉ có thể cầm cự với lượng máu chảy hết chậm hơn kẻ bị đâm khác. Nhưng mà cái đó dường như có sức cám dỗ và thử thách hơn.
Qua bao nhiêu mệt mỏi, đây là lúc để nghỉ ngơi. Cho một quả bom, một vụ ám sát hay chơi những đòn tâm lí khiến hắn phát điên. Khi đã chơi thì nhập vào từng tế bào, từng phi tế bào, cực kỳ lôgic mà cũng phản lôgic và cả những cái giữa hoặc không thuộc về những thứ đó.
Tôi không cần những sự ban ơn bề trên của họ. Bác chạy chọt giúp một người vì thân tình thì lại làm mất cơ hội của một người vươn lên bằng năng lực. Phổ biến những điều tôi viết vào thời điểm này là thích hợp.
Trước lúc bác tôi xuống, mẹ tôi lên, thì tôi xuống. Ở đây, họ là vua bóng đá, chỉ thấy cùng lắm là người ngang hàng ghế, tả hữu quanh mình chứ không cần thấy người bên trên. Hơi hơi nghĩ biết đâu dây thần kinh nào đó đã trục trặc và bạn phải nghe tiếng tít tít suốt đời như gã thuyền trưởng trong Peter Pan bị ám ảnh bởi con cá sấu đồng hồ.
Để làm sáng tỏ sự cần thiết, lợi ích của việc đọc cũng như tự tin về công việc của mình. Lại có kẻ ngồi nghiêng nghiêng đầu, tay chống cằm quan sát bà già. Đây là sự nôn nao của từng tế bào đòi thay đổi trạng thái vận động.
Nhiệm vụ đào tạo, bảo vệ, cứu chữa con người của giáo dục, an ninh, y tế đã không còn là mục tiêu mà mỗi công dân trong ngành hướng tới. Hồi trước, đã thường gắt lên mỗi khi đi làm về, tôi chạy đến hỏi chỉ để làm nũng: Có gì ăn không? Hoặc mỗi khi tôi kêu đau chân, đau mắt để nghe một câu quan tâm hoặc dỗ dành, thì nhận được những lời như: Ngồi vi tính nữa đi. Trong mỗi tiếng nói của em đều có hình bóng của anh và anh thấy mình đã có đủ.
Có thể nói hắn là kẻ không bao giờ có khả năng thấu suốt nhưng cần một lí do thuyết phục hơn. Như thế là lập dị, là thiếu khoa học, không hòa cùng nhịp sống với mọi người. Người lớn thật buồn cười khi dạy con phải có hiếu, nhìn xem người ta khổ thế kia mà vẫn hiếu học.
Dù sao sự lâu bị phát hiện cũng có thể có cái may. Rút kinh nghiệm nhé con. Tôi bảo: Vì biết mày về phe anh anh mới làm thế, không thì đố ai biết.
Họ bảo: Cháu làm sao sánh được với Bác. Để tránh nguy cơ nước mắt có thể trào ra và mẹ trông thấy, tôi chống tay vào thái dương để che. Tôi chỉ thấy rầu rĩ.
Vả lại, Lâm Nhi vào chuồng từ hồi còn bé tí. Cuộc đời bác không đơn giản thế, bác còn tạo ra, nuôi dưỡng và giúp đỡ (cũng như nhào nặn) những con người mà sự bù trừ không đủ trí tuệ để tính toán. Lại tắm qua rồi vào phòng xông hơi ướt.