Bỗng chị bị tuột mất dép. Món đồ chơi ấy muốn tiếp tục tồn tại, phải tự có sinh mệnh. Những con người cải tạo đời sống không xuất hiện đủ để ta thấy yên lòng, vì thế mà ta cứ phải là ta một cách bất đắc dĩ.
Bác hỏi: Sao con không đi học. Những con lợn ấy lại đã đang và sẽ làm chủ biết bao nhiêu đàn bà và trẻ con. Hay ông định viết một câu chuyện kêu gọi người ta quyên góp cho vợ ông.
Cả hai đều không biết những sự ngắt cụt cảm hứng có thể dẫn đến lãnh cảm. Chỉ có con mèo không ngược. Họ chắc sẽ không chịu thua thiệt nghệ sỹ về những mặt mà họ vốn coi thường.
Thế là sáng xách xe đi rồi lẻn về nhà ngủ hoặc viết. Hãy để bác nói, đôi khi nói là một cách giải toả tốt. Tôi yêu cầu vụ xét xử tôi được truyền hình trực tiếp, được diễn ra trước con mắt của báo chí, dư luận quốc tế.
Rồi cũng như chuyện ích kỷ, khi những điều đó trở thành xu thế chung thì người trong cuộc không thấy bứt rứt. Nhưng những lúc mở tủ ra, đọc lại những bài thơ đã và chưa gửi, những lúc đặt bút viết trôi chảy, bạn lại tin mình, tin vào những gì đọng trong tiềm thức của mình. Làm gì có vì cái gì ngoài bản thân.
Cậu em thế là tạm biệt rồi. Tôi vừa tước vừa như vô cảm vừa nhủ lòng: Đờ mẹ mày (nguyên văn là Đờ mẹ mày). Nhưng mà chả tin được anh bác sỹ này lắm.
Tôi đã từng tự hỏi và kết cục là tôi quay trở lại. Tôi sợ những sự quen thân, gần gũi mà không hiểu nhau. Đất nước chưa đến thời đại có những đầu nậu biết săn lùng những cái đầu có ý tưởng.
Nhưng chúng cũng hay đủ để bạn muốn kể lại. Tôi ngộ nhận thì không nói làm gì. Và bạn có thể làm nhiều điều khi người ta sợ con chó ngao của bạn.
Bị người lạ cười vì sự ngơ ngác khi anh tin là mình tương đối thông minh và biết thích ứng, cũng bứt rứt lắm chứ. Để chờ một sự thật tươi đẹp. Nước mắt ngưng nhưng nước mũi vẫn chảy tong tỏng, kéo dài, đu xuống trang sách.
Về sau, đi đá bóng, tôi gọi nó chỉ một câu, nó tự động dậy ngay. Cái thói ích kỷ làm loài người còn mông muội, phát triển không kịp hiện đại đã từ lâu được hợp thức hóa. Mọi người không tin tôi, mọi người phải chịu thôi.