Xin các bạn nhỡ kỹ điều ấy. Banh rổ là môn thể thao thích nhất của tôi mà tôi không có đủ bạn chơi. Chương Mười Một Kích thích thị giác và óc tưởng tượng của người
Tôi có thuật lạ là biết dùng lời lẽ ôn tồn và những lời khen thành thật". Tôi trả lời rằng người đó có lẽ không được dân chúng ủng hộ và nếu cử y có lẽ thất sách. Cho nên câu chuyện êm thấm.
Không phải tranh biện mà làm cho người ta tin được. Không những lời thách đố đã thay đổi cả đời ông mà còn có ảnh hưởng lớn tới tương lai của quốc gia nữa. Cubellis viết thư xin việc và vài ngày sau nhận được giấy mời.
Nhưng khó đủ ăn lắm, chàng nhất quyết xa châu thành về nhà quê mà đời sống ít đắt đỏ. Từ sáng dậy tới khi đi làm, tôi ít khi nói với nhà tôi quá 12 tiếng. "Đuổi người làm công, không phải là một cái thú.
Và bây giờ, tôi xin kể ba thí dụ mà sự áp dụng những phương pháp trên kia đã mang lại những kết quả rất khả quan. Có lẽ vì giận dữ mà tôi đã xét anh vội vàng quá, nghiêm khắc quá. tôi muốn anh hiểu rằng khi tôi đãi khách, tôi rất cần có anh giúp tay tôi.
Ông nói có lý và tôi đã có dịp nhận rõ sự thực đó: Một hôm tôi gặp ở Nữu Ước 30 đứa nhỏ tàn tật, chống gậy hay nạng, lết bết leo lên những bực của một nhà ga lớn. Tôi muốn cầu người đó điều chi ư? Trời cao đất dày! Nếu chúng ta ích kỷ một cách ti tiện đến nỗi không phân phát được một chút hạnh phúc cho người chung quanh, đến nỗi hễ khen ai là cũng để hy vọng rút của người ta cái lợi gì, nếu tim ta không lớn hơn trái ổi rừng, thì chúng ta có thất bại cũng là đáng kiếp. Có ai chỉ trích những quan niệm đó tức thì ta phản đối lại, kiếm đủ lý lẽ để bênh vực chúng.
Một nhà chính trị trước nhất phải nhớ tên những cử tri. Bernard Shaw nói rằng họ không, không đủ, phải thực hành nữa. Rồi ông gọi cô thư ký của ông, và đưa tôi một cái giấy đặt hàng 35.
Nhưng ông đã khéo gợi những tình cảm cao thượng nhất của họ. Nhưng tôi thú rằng nhớ lại bức thư đó tôi xấu hổ lắm". Phải theo lời khuyên của Ford: "Đặt ta vào địa vị người mà suy xét theo quan điểm của người".
Khi một người nói "không" một cách thành thật và quả quyết thì tiếng đó không phải chỉ phát ở ngoài môi mà thôi đâu. Nhà chế tạo ngắm nghía hồi lâu không nói nửa lời rồi tuyên bố: "Để tôi suy nghĩ ít bữa". Vậy mà ông có cách nhớ được cả tên, những người thợ máy ông đã gặp.
Vậy ngày mai, nếu ta muốn cho ai làm một việc gì, ta hãy thong thả suy nghĩ và tự hỏi: Làm sao dẫn dụ cho ông ấy muốn làm việc mình cầu ông ấy được? "A! Tụi làm đêm tự cho giỏi hơn tụi mình sao! Rồi coi!". Những sự thách đố như vậy bao giờ cũng kích thích được một cách chắc chắn những người có tâm huyết.