- Thật sự lúc này tôi rất túng bấn, nên chưa thể trả nợ cho ông được. Một cách khác là mua nhà cửa và đất đai. Người chủ của nó chẳng quan tâm đến việc trả nợ cho tôi và có lẽ suốt đời tôi không thể lấy lại món tiền đó.
Anh không quan tâm đến những món hàng hấp dẫn đang trưng bày trước mắt, mà băng qua và tiến đến phòng tiếp khách. Tôi đã biết cách đi tới Smyrna để mua những tấm thảm với giá rất thấp do những người nội trợ dệt. Người cho vay tiền cũng không chờ gặp ông Nana-naid mà chỉ bảo với bà Swasti nhắn lại với ông chủ là ông ta đã đến và bắt ông đi.
"Có một người nông dân hiểu được tiếng nói của loài vật, nên vào mỗi buổi chiều, ông ấy thường nán lại trong chuồng gia súc để nghe các con vật nói chuyện. Nghe đến đây, ông Arkad không nhịn được nên đã cười lớn. Một số người khác cũng đã được bán đi trong buổi sáng hôm đó.
Ông ấy hứa quyết tâm sẽ làm theo những lời khuyên tốt đẹp của tôi. Đến vụ mùa tiếp theo, ông ấy liền trả hết tiền vốn lẫn lãi cho tôi. Cuối cùng, bà Sira lên tiếng bằng một giọng nói lạnh lùng:
Một người trong bọn họ giở cái nón rách của mình ra rồi cúi gập người xuống thật sâu vừa chào, vừa la to: Lúc nghe Megiddo nói như vậy, những người nông dân đó cũng chế nhạo lại các ông. Nhưng cho đến bây giờ, cả tôi và anh vẫn không thoát khỏi đói nghèo, cái túi của chúng ta vẫn luôn luôn xẹp lép.
Vào sáng sớm hôm sau, trước khi tôi thức dậy, các cổng thành đã mở và có bốn người đã tìm đến mua bầy cừu của người nông dân ấy. Tuy nhiên, cũng nhờ sự quan sát, tôi đã thấy được một số người khác ngày càng có nhiều tiền bạc, mặc dù họ vẫn luôn tiêu pha hào phóng. Thật sự cháu không muốn làm việc một chút nào sao?
Hai con lạc đà di chuyển một cách chậm chạp và mệt nhọc trên những phiến đá lởm chởm, nhọn hoắt. - Chắc cậu không biết, hiện giờ chính tôi cũng là một nô lệ. - Đúng là một câu chuyện rất thú vị.
Nhưng tôi không rút ra được bài học nào cả. Bên trong con người tôi, linh hồn của một con người tự do đang trỗi dậy, không những đã chiến thắng kẻ thù của chính mình, mà còn mãnh liệt khích lệ tinh thần của tôi. Khi đó tôi sẽ đáp lại: "Tôi rất quý từng đồng tiền vàng của tôi.
- Cuộc sống của tôi có hơn gì anh đâu. Nhưng vì bà ấy mang vật này đến để bảo đảm, nên tôi không thể từ chối được. Vì vậy, không biết xúi quẩy thế nào tôi lại bảo với ông ấy rằng, đợi đến ngày mai khi đếm xong, tôi sẽ thanh toán tiền cho ông ta.
Do suy nghĩ như vậy nên tôi tự nhủ với mình rằng, phải cố gắng làm việc, phải nỗ lực hết mình để cuộc sống được tốt hơn. Như vậy so với lúc cha bắt đầu tạo dựng sự nghiệp, con đã thuận lợi hơn cha rất nhiều. Những người thợ kim hoàn đã chế tạo được những đồ trang sức rất đẹp và tinh xảo.