Rồi dùng một sợi xích dài khóa chung nó với những chiếc xe bị giữ khác. Chơi là định nghĩa rành mạch từng sự vật mà cũng xóa nhòa tất cả các khái niệm. Cứ cho sự hỏng hóc trong tâm hồn này không phải do chính họ tạo nên mà do tự thân bạn là một phế phẩm dặt dẹo của tạo hóa.
Ông anh múc hai gáo nước đổ vào lò than. Chắc chỉ phù hợp với mỗi ông Phật. Bao nhiêu hình ảnh biểu trưng, đại diện.
Nhưng rồi anh cũng chấp nhận. Chỉ có tiếng còi xe ngoài đường dội vào, và nước mắt nước mũi chảy. Tôi từng cảm thấy lo khi mình đơn độc mà đời thì không thiếu lúc phải đấu tranh.
Những người như các chú không nhiều nhưng lại hay gây ám ảnh. Nghĩ cả đến chuyện có thể một người nào đó trong giây phút trăng trối bảo bạn: Hãy hứa với ta con phải có được mảnh bằng đại học. Đã nhủ viết lại sẽ nhạt đi nhưng dù sao thì cũng nên viết.
Bởi vì, khi đã thực sự thiện rồi thì khó mà đủ ngu si để trở nên ác nữa. Chả làm gì được, mẹ đi làm kẻo muộn giờ. Và vì thế, chúng ta lại hay tin vào những chuyện đùa.
Đến nhanh nữa lên, để con người đỡ khổ. Chỉ là ta đang viết. Dải đường chính phía ngoài lắp đèn thưa thớt, âm u, bụi mù.
Cậu thấy đấy, rút cục, chơi thường là tự do tuyệt đối và thường cướp đi tự do của kẻ khác và gieo rắc đau khổ lên kẻ khác. Tôi ngộ nhận thì không nói làm gì. Không biết viết đến khi nào thì hết mực? Em định làm gì nếu yêu hết anh? Kẻ không biết thế nào thì mới hết nổi mình.
Nghỉ hè, đến xem làm được gì, không bằng cấp, lười học, không kiến thức kinh doanh, không thích giao tiếp. Họ dùng lòng yêu nước để xui khiến những con người không thông minh (như những quân trên bàn cờ của họ) đánh nhau. Bạn bảo thằng em xuống đi cùng bố.
Tôi quệt nước mắt, xì mũi ướt nhẹp tay áo và ngực áo. Nói chuyện làm ăn, chửi bậy, nguyền rủa nhoay nhoáy cả rồi. Tôi nào có muốn lấy nước mắt ra làm vật đấu giá, lúc đó tự nhiên khóc thì khóc thôi.
Cứ như người từ trên giời rơi xuống. Trước thì tháng gặp một hai lần. Mất chứ không phải biến mất.