Để sống cho xong đời. Anh đang hạnh phúc. Thế đấy, khi khoảng cách vô hình đã trồi lên, lúc nào người ta cũng cần một cái cớ chính đáng để bộc lộ tình cảm, một thứ nhiều khi vô cớ.
Mọi người dưới nhà vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Nhu cầu thẳm sâu đối với văn học trong mỗi con người vẫn luôn là một nguồn mỏ lớn chưa được khai thác, chưa có nhiều cách khai thác. Chơi là nằm mơ bất tận trong tự giam hãm vào khuôn khổ.
Ông sẽ được thoát li, thoát li khỏi những kẻ như tôi. Không hẳn vì đó là cảm giác của kẻ cô đơn ít tiếp xúc. Tán chuyện, ăn uống, đánh bài, trông xe.
Đôi khi, viết cũng nên tường thuật một cách chân thật về đời sống và những công dụng chẳng cần tô vẽ của mình. Trong sự đối phó với sự suy kiệt cũng như không thỏa mãn để có thể tiếp tục lao động: Viết. Bạn đánh mất sự rung động trước sự vô tư ấy.
Và bị bắt vở thì mặt mũi tối sầm như mặt trời bị cho một chầy lặn luôn. Chợt thấy một khoảng xanh cỏ cây khá đẹp giữa cái bệnh viện xập xệ này. Thêm nữa, biết công nghệ cao không đồng nghĩa với được giáo dục và tự giáo dục tốt (có người biết công nghệ cao không biết điều này).
Tôi biết chị là một người mà sự giáo dục và cuộc sống cạnh tranh đã nhào nặn thành một người thường ích kỷ và khe khắt với những người đứng thấp hơn. Nhưng so với người không chơi bẩn (tất yếu vẫn phải chịu nhục kiểu này hay kiểu khác) mà làm được như họ hoặc hơn họ thì không những về nhân cách họ thua. Và nàng mỉm cười với ta trong cơn đau.
Cũng là dành sức chuẩn bị chiến đấu với thái độ của mọi người trước hai tin: Một là bạn bỏ học, lừa dối. Nhưng dần trải qua những thái độ của họ tôi biết họ là những nguời tự làm chủ cuộc đời mình và họ vẫn thấy sống còn đầy ý nghĩa. Mẹ hỏi: Con mệt à? Con không học được à? Pho tượng tôi vẫn hóa đá.
Để phân biệt nó với sự chăm chỉ hay vô thức thuần túy loanh quanh những lối mòn. Thôi, bác đừng đi xe ôm xuống đây. Quả vậy, có một lần chúng tôi tưởng ông cụ đã về trời rồi.
Chúng tôi mò mãi không thấy. Thuật lại nguyên văn lời anh bác sỹ nọ cho bác. Con đi đâu? Tôi: Cháu đi mua sách.
Nói thế có ngạo quá không? Và đồng chí ấy có thích thú vì cái liên tưởng về một mảng lềnh phềnh để ví với mình. Tôi có làm gì ám muội đâu. Lại nói chuyện đi đá bóng.