Tôi rơi vào địa ngục tình cảm. Chẳng có ích gì khi hối tiếc hay đổ lỗi cho người khác về những quyết định mà ta đã đưa ra, dù có chịu tác động của những người khác , vẫn thuộc về trách nhiệm của chúng ta và chỉ chúng ta mà thôi. Một trong những nhà quản lý kinh doanh vĩ đại nhất thời đại cúng ta có ý thức trách nhiệm công dân.
"Anh sẽ không đi tới đâu hết. Vào năm 1953,ông và Tenzing Norgay,người dẫn đường sống ở vùng giáp ranh biên giới Nepal và Tây Tạng ,đã là những người đầu tiên đặt chân lên điểm cao nhất -8847,73m của đỉnh Everest. Theo như tôi biết, có rất ít sách viết về chủ đề thất bại.
Ở đó, ông chỉ đạo thành lập tổ chức Việt Minh, lãnh đạo phong trào giành độc lập. Con gái của người đứng đầu đất nước Myanmar, tướng Aung san đã bị ám sát khi cô chỉ mới 2 tuổi. Lai Dong Jin sinh ra trong một gia đình có 14 con.
Nhưng hình như vẫn còn thiếu một cái gì đó. Đó là các chính khách, các họa sĩ, các nhà thơ, các chiến binh, các nhà văn, các nhà viết sử, các tiểu thuyết gia. Lần nọ, một người hàng xóm quan sát thấy một ông lão 80 tuổi ở bên cạnh nhà đang trồng một cây sầu riêng non.
Sự kiên trì của Thomas Edison đã cho chúng ta ánh điện. Nhưng từ lúc được sinh ra, chúng ta đã bị đặt vào một tiến trình thất bại cùng với sự phát triển. Không còn nghi ngờ gì nữa, có lẽ chúng hơi đắng nhưng xét cho cùng, không phải tất cả các loại thuốc đều ngọt.
Vinh quang đã đến với ông vào ngày ông trở thành vị bác sĩ Thái lan đầu tiên được cấp chứng nhận của Hội đồng phẫu thuật Mỹ và Canada, vượt qua cả thành tích của vị giáo sư đã từ chối giới thiệu ông đi học. Huang Naihui sinh năm 1964 ở Đài Bắc, Đài Loan, là con cả trong một gia đình rât giàu có. Cuộc đời chính chị của ông lúc nào cũng như đang trên 1 đại dương dậy sóng.
Ta thích những lúc hạnh phúc hơn những khi đau khổ. A)Trừ khi tự mình lấy lại được tinh thần nếu không những người này sẽ không thể đứng lên được nữa. Chính xác là 2 năm sau, tôi đã bắt đầu “ngứa nghề” trở lại.
“Mèo đen, mào trắng không quan trọng, miễn là bắt được chuột”. Nhiều người có rất nhiều bạn nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rất cô đơn. Ta không có cách nào khác ngoài việc học hỏi đẻ có thể tránh không gặp chúng nữa .
Chúng ta đánh giá người khác qua những thành tựu họ đạt được. Lúc 22 tuổi, ông đến Indonexia không một xu dính túi. Ta cần tận hưởng cuộc sống với tiềm năng sâu xa nhất của mình, dù trong nghề nghiệp hay trong việc tạo ra một đế chế .
Không những tôi bị khánh kiệt mà còn phải đóng cho ngân hàng khoản tiền thế chấp 200000 RM (76000 USD) cùng với 5 giám đốc khác! Dường như có rất nhiều người thua cuộc như thế trên thế giới và họ có thể thoát khỏi những lời gièm pha. Hãy suy ngẫm về điều này.