Như một dòng suối đang chảy, ngủ quên, rồi lại bị đánh thức, chảy tiếp. Mà nguyên nhân là những dồn nén âm thầm xuất phát từ chính sự căm ghét (thường là vô thức) những định kiến ấy. Trong đầu óc bạn đầy rẫy những bức tường lửa.
Một kiểu hăm doạ của trẻ con. Cứ như người từ trên giời rơi xuống. Lại còn phải năn nỉ nó bằng sự kiên trì của mình…
Có hôm bác trai hỏi về chuyện khám. Cũng có lần vụt nhưng với da thịt nó thì chỉ như muỗi đốt gỗ. Nhưng họ không cũ lắm.
Câu chuyện có vẻ như vầy. Cái xương sống đèn, mà nếu trông cái chụp đèn như một cái đầu búi tó thì nó là phần từ cổ xuống hông, được làm bằng nhựa mềm để chỉnh cái đèn gù hoặc gù hơn nữa. Tôi gồng mặt để vẻ lạnh tanh vô cảm xa xăm không bị biến dạng.
Dù sao việc bị phê bình tôi quá cũng làm hắn nao núng qua tối. Như thế sẽ khổ nhưng sẽ giữ được tử tế. Để có những sự phân biệt rõ ràng hơn giữa nghệ thuật và đời sống.
Phải hết sức giữ gìn. Mấy tay lái xe ầm ầm ngoài đường cũng đâu có ngủ. Trông anh cũng sáng sủa đấy chứ!
Tôi gọi 2 miếng bánh ngọt và 1 chai sữa đậu nành. Tôi ngồi đây, chẳng làm gì cả, chẳng bán mua gì cả, tôi đợi cô tôi. Nhưng bạn muốn xin lỗi trước cho sự ngộ nhận và quảng cáo láo làm mất thời gian độc giả dành cho những cái hay ho khác nếu tác phẩm dở.
Bạn cười cười, thế là vẫn chưa hết mơ rồi. Ông anh chuyển sang bể nóng. Và tiếp tục đùa cợt với bạn trong màn đêm.
Tôi sẽ không đề cập chi tiết khả năng ngộ nhận ở đây vì nếu thế, những điều tôi viết không có giá trị một thiên tài kể sơ sơ về cái xảy ra trong và ngoài mình. Dòng họ nhà mình phải rạng danh… Và sự yên bình lâu dài sẽ không đến nữa.
Ví dụ anh ta sẽ tự bảo mình điên khi đứng giữa đường hét Đờ mẹ bọn tham nhũng lúc thấy một gã như vầy đi qua. Còn chúng có ý nghĩa thì đã đến thời điểm được phổ biến. Mà cái đồng hồ ấy xoay, lắc lư trong đời sống.