Chẳng mấy chốc bạn sẽ nhận ra rằng dù tình thế bên ngoài của bạn ra sao, nó cũng bắt đâu thay đổ dần dần theo hướng bạn đã hình dung trong tâm trí mình. Những người khác dừng lại và thoái lui. Tất cả những người này biết rất rõ là nên làm như thế nào để tích lũy tiền trong suốt cuộc hành trình, họ đã không gieo trồng các “nhân’ đúng cách.
Câu nói dưới đây là một phát biểu thích hợp: Nhưng tôi lại nghĩ, cùng lắm những người như thế chỉ có thể là người thắng cuộc “tệ hại” chứ không thể là người chiến thắng “vĩ đại”. Nếu không, bạn đã biết mình phải có lụa chọn nào.
“Nặng hơn máy bay trên không trung là điều không thể có được . Trêm hết,đừng để nó làm bạn tổn thương bởi trên thực tế,chúng không đáng giá tí nào mà chỉ là những kinh nghiệm vẩn vơ. Những người khác là để cho ta coi như một tiêu chuẩn so sánh và chỉ có thế mà thôi.
Những con người nghèo túng của xã hội chúng ta , những người phải bỏ học nửa chừng, những người không có cơ hội vào đại học , không có quyền lựa chọn . Họ nếm trải qua thử thách của cuộc đời, đã vượt qua các rắc rối và đã trưởng thành”. Điều mà họ tìm thấy ở phát minh của Reis chỉ có thể truyền được âm thanh hay nốt nhạc mà không thể truyền được tiếng nói.
Tình trạng của họ là tình trạng kiệt sức đáng buồn. Hóa ra,"món đồ chơi đó" chính là cái điện thoại. Khi đó,tình thế hết sức vô vọng.
Khi ấy,bạn sẽ hình dung cảm giác đau đớn là như thế nào Nhưng định mệnh đã giáng cho bà một đòn nữa. Không biết có phải vì đó là cách buôn bán của ông hay vì chúng tôi chỉ là những kẻ ăn bám mà ông đối xử bất công với chúng tôi khi ông dành toàn phần thịt ngon nhất cho khách hang và để cho chúng tôi toàn những mẩu vụn không ai thèm mua.
Lúc 3 tuổi, cha ông qua đời. Nhưng vào tháng 10, quân Pháp đã trở lại miền nam Việt Nam, đàn áp Việt Minh và các lực lượng chống thực dân khác. Giai đoạn này bắt đầu khi tôi học ở trường đại học trong vùng ( Đại học Malaya).
Tôi đã chịu đựng mọi việc một cách cay đắng và khổ sở. Cuộc đời chính chị của ông lúc nào cũng như đang trên 1 đại dương dậy sóng. Nhưng ông nói: “ Biết đâu nó là họa đấy”.
Nếu không ai cho bạn việc làm, hãy tự tạo việc làm cho mình! Phải chăng chúng ta học đại học cho đến khi ra trường chỉ để tìm việc làm? Nếu đúng như thế thì ai sẽ là người tạo ra việc làm cho những người không tốt nghiệp đại học kém may mắn hơn ta? Khi đó, chủ trương của trường là ai được cấp học bổng của chính phủ thì sẽ được một chỗ - thật may cho tôi! (Nếu họ muốn học cao hơn họ phải tự trang trải học phí)
Suốt buổi lễ trao giải thưởng kinh doanh vào năm 1993, ông Lý Quang Diệu, nguyên Thủ tướng Singapore, đã dẫn lời của nhiều doanh nhân rằng người Singapore ít khi cố gắng và luôn có thái độ “Kia-Su” (khiếp sợ), tạm dịch là “sợ thua”, “sợ tổn thất”, “sợ thất bại”. Khi nghiên cứu về cuộc đời của những người thành đạt một cách phi thường ,bạn sẽ thấy rằng rất nhiều người trong số họ đã may mắn khi gặp thất bại. Một lần, ông kể với chúng tôi rằng suốt thời thơ ấu của mình, không ngày nào ông không bị mẹ nuôi cốc vào đầu (cha tôi vốn là con nuôi); vì vậy cho đến tận bây giờ, ông vẫn tin rằng ông khấm khá hơn, thông minh hơn các anh em nuôi và cả các anh chị em ruột của mình là nhờ những cái cốc đầu ấy.