Tôi thấy xã hội này khổ và cần làm cho nó bớt khổ càng sớm càng tốt. Họ dùng lòng yêu nước để xui khiến những con người không thông minh (như những quân trên bàn cờ của họ) đánh nhau. Tôi bắt đầu tập, mỗi máy thử một tí.
Nhà văn vùng dậy khỏi gọng kiềm da thịt kia. Như lấy đất ở mảng đê này đắp sang mảng đê vỡ kia. Năm trăm đồng hay năm trăm nghìn ạ? Năm trăm đồng.
Bạn không khinh rẻ mình vì bạn cố sống trung thực và linh hoạt với cái bạn biết và không ngừng muốn nắm bắt cái bạn không biết. Ông già sắp chết sau nỗi cô đơn bất mãn triền miên. Chúng cố víu vào những kẽ ngón tay.
Và bản thân những người cùng tầng lớp làm khổ nhau. Thế vi phạm thì sao nào? Dạ. Xem xong ông ta nói: 50% đỗ, 50% trượt.
Dù em có chống chế: Em nghĩ là anh sẽ nói vậy. Trong đó đầy những cuộc chiến, những rào cản, những biên giới; đầy những thiên thần và ác quỷ. Và ông vội ngoảnh đi.
Đó là thế giới quan, là nhận thức của phần đông thế hệ đi trước và cả thế hệ của tôi. Cháu phải nghe lời khuyên của mọi người và tự phê bình. Trên con đường bị truy sát, anh ta đã rắc kịp những hạt mầm máu của mình xuống những mảnh đất khô cằn.
Nhưng tôi không muốn có thái độ của một kẻ bỏ chạy. Nhưng tôi không ân hận về chuyện này nên tôi không muốn thế. Còn sau khoái cảm của hạnh phúc là nhẹ nhõm.
Tôi 21 tuổi, chưa hy sinh được mấy tí, chưa cống hiến được mấy tí. Nhưng sự phá bỏ này chỉ là sự phá bỏ vô thức. Và tiếp tục động não để vờn mình một cách thi vị nhất.
Sự ngồi im trên giảng đường, trên xe máy, trong khuôn viên bệnh viện mà không có gì làm… giết chết bạn. Thưa chú, tôi không phải là đứa để chú đối xử như một con chó. Ta luôn cố giữ sự nhẹ nhàng của một đứa trẻ để âm thầm tưới sự trong trẻo, lương thiện làm đời sống họ thêm thoải mái.
Lúc này chỉ có bạn là người viết và bạn là độc giả. Hiếm người thấy đỏ mặt. Nói nhiều câu làm cả nhà bật cười.