Ta phải tìm ra ai đó khẳng định với ta rằng cái cây bốn lá may mắn đó sẽ mọc trong khu rừng này - Nott lầm bầm tự nhủ. Chỉ có như vậy mới làm tan đi sự đa nghi, đố kị của nhà ngươi. Khi đến nơi, Nott thấy Merlin đang đứng sừng sững giữa khu vườn, ánh mắt trang nghiêm nhìn thẳng vào Nott.
Khu rừng Mê Hoặc là một khu rừng thật hoang dã và tăm tối. Anh lúc nào cũng muốn mọi chuyện dễ dàng thuận lợi. Những quốc gia đang thương lượng chuyển giao bản quyền gồm Croatia, Romania, Israel, xứ Basque, cộng đồng các nước nói tiếng Ả Rập và một số nước khác.
Chàng biết là cơ hội này rất mong manh nhưng ít nhất chàng cũng đang làm một điều gì đó có thể cải thiện được tình hình. Nói cho cùng thì mọi việc cũng đâu có dễ dàng gì. Chàng biết ngay đó là chính là Sequoia.
- Anh bạn cũ thân mến, giờ cậu hãy kể cho tôi nghe tình cảnh của cậu bây giờ đi. - Bởi vì hắn đã lừa mi. Ta là Chúa tể của Số phận và May mắn.
Sáng hôm sau, Sid thức dậy trong lòng cảm thấy bồn chồn không yên. Nhưng ngay khi Nott chuẩn bị leo lên lưng ngựa thì Sequoia bắt đầu lên tiếng. Nott sẵn sàng hạ bất cứ chướng ngại vật nào trên đường mình đi.
Đối với những người chỉ tin vào vận may thì việc tạo ra những điều kiện để được mya mắn xem chừng thật ngớ ngẩn. Thật vậy, những người mong muốn có may mắn luôn tin rằng họ có thể tìm thấy nó dễ dàng mà không phải mất nhiều công sức gì. Ngươi không thấy rằng tất cả lượng nước mà ta phân phối cho khu rừng Mê Hoặc là do ngấm qua lòng đất hay sao? Nước của ta không chảy thành sông hay suối, nó ngấm từ bờ hồ tới mọi ngóc ngách trong khu rừng Mê Hoặc.
Các hiệp sĩ lần lượt leo lên ngựa ra về. Sự may mắn do chúng ta tự tạo ra mới là may mắn thật sự, và nó sẽ có thể ở với chúng ta lâu dài. Chẳng ai thèm cắt bớt những nhánh cây già cỗi, vì thế không thể có một tí ánh sáng nào nơi đây cả, và cây không thể tươi tốt được.
- Quả tình ta rất mệt. Thần Gió - Chúa tể của Số phận và May mắn - từ đâu bắt đầu xuất hiện và bắt đâu vũ điệu cuồng phong lay động tất cả các tán lá cây rậm trong rừng. Tôi làm việc hầu như không nghỉ, ngày cũng như đêm lẫn cuối tuần và ngày nghỉ.
Chính điều này đã luôn giúp chàng nhìn và hướng về phía trước. Trái lại lúc nào ta cũng ban đều cho mọi người một cách công bằng. Trong mấy năm qua không một ngày nào mà tôi lại không cố tìm ra cậu trong những gương mặt mà tôi nhìn thấy.
Tôi đã học hỏi rất nhiều khi đi quan sát những cửa hàng khác. - Chắc cậu còn nhớ là nhà tôi rất nghèo, nghèo hơn cả nhà cậu khi chúng mình còn sống ở khu phố đó. Sao mà hai người lại gặp được nhau sau ngần ấy năm biệt tích nhỉ? Thật là một sự tình cờ ngẫu nhiên.