Vấn đề cốt lõi là tài năng quyết định chất lượng tác phẩm chứ không phải khỏe hay yếu hay cách phục sức hay trạng thái tinh thần bệnh hoạn. Ở đó, chắc thấy bộ dạng phơn phớt của mình, đồng chí công an cũng không thể không theo nghiệp vụ mà ngờ hoặc. À, cháu nhớ lúc dọn hàng mang tấm sắt (để dắt xe lên vỉa hè) vào nhà nhé.
Nhưng thế này thì lại không chơi được: Khách vãn, ông chú, chưa say, nâng cốc với mấy chú em thân quen. Chẳng ai thua thiệt cả. Điều khiển thanh niên, người lớn bằng các cuộc chơi, chất kích thích và tình dục.
Mẹ: Độ này con có ngủ được không? Tôi: Im lặng. Cả nước mũi, chảy dài qua môi, rỏ xuống tong tỏng. Và những khuôn mặt mới như rất thân quen, như gặp ở đâu đó rất lâu rồi.
Bạn còn phải sống dài dài. Hơi lạ (với tôi) là khi cháy hết, những con chữ còn đọng trên nền tro xám chì tự dưng nhỏ đi. Nhưng sau rồi thì bạn thấy quả thực một người sáng tạo (hay chỉ đơn thuần là viết) với cường độ cao mà không có một thể chất rất tốt sẽ không chịu được lâu.
Chết ra đấy hoặc lỡ bị sao thì phí đời, thì gia đình khổ. Có người nhìn bà già, nhăn mặt, bĩu môi. Bi kịch chỉ đến khi họ bắt đầu khao khát nhận thức, khi họ bị ngăn cấm tình yêu, khi họ bệnh tật không có tiền chữa chạy, và hứng chịu những bất công lớn.
Nhưng thấy cũng hay hay. - Ông cụ bảo chỉ có ngài mới hiểu được ông cụ. Bác gái nằm giường đối diện cũng dậy.
Ai bảo các cậu đi trốn hoặc chợt ùa ra nhiều quá. Điều đó, từ chính những người thân thiết nhất, tạo trong ta cảm giác hụt hẫng, đánh mất nhiều niềm tin vào trí tuệ cũng tấm lòng quan tâm thực sự đến nhau để đạt đến sự thấu hiểu của loài người. Rất có thể bạn sẽ muốn văng tục.
Lại không đủ minh mẫn để xử lí những vụ tiếp theo. Bác gái: Bác là bác lo lắm, gọi điện khắp nơi không thấy con. Căn nhà chắc sẽ trầm đi.
Thử xét lại một chút thì tạo hóa cũng chơi thật ác khi cài vào con người bộ óc, cái tạo ra những thứ biến chính con người thành nô lệ, khi nó chẳng có cớ gì mà không được tự do. Có điều, bạn đã ngồi im rất lâu trong những năm cấp ba và đại học. Tôi khóc vì tôi thích yên ổn chứ đâu muốn đấu tranh.
Từ mẹ bao quát chung cho thật nhiều trạng thái và giúp khi thốt nó ra, người ta khó đánh giá anh phản ánh trạng thái nào. Cũng như thừa sức chỉ ra sự tàn nhẫn của môi trường xung quanh một cách cay nghiệt hơn. Thôi, năm nghìn đi ạ.