Trên Hồ Gươm lúc này chắc đang có lễ hội du lịch tưng bừng. Bạn thấy mình chạy đua chỉ thua mỗi con chó bécgiê nhà mình. Mẹ: Mẹ gọi điện sang nhà bạn con, nó cũng không biết con đi đâu.
Tôi bảo: Mẹ không tin con à? Mẹ lặp lại: …chỉ cần bếch đít một chút. Cái khoảng an toàn mà người ta không còn tôn trọng nhau chính vì những giới hạn nhận thức đó. Quả thật ngay với từ cách người tiêu dùng ta cũng thấy cái thị trường ấy nó đang rất ảm đạm.
Chúng ta cùng bắt chước nhau và vô thức tốt hơn từ đó. Cũng có thể gọi là sáng hôm sau. Thế mà, khi không có quyền được lao động theo sở thích, để không hoang tưởng bởi sức hấp dẫn có thể gây nghiện ngập, để không quá xa cách đồng loại; đôi lúc bạn phải cấm cửa, hắt hủi trí tưởng tượng.
Có điều, bố và ông không hiểu là con hiểu thế. Bác ta cũng sẽ trắng bệch, hoảng loạn theo. Món nợ đời lớn nhất của đời người là tình cảm.
Được thiên tài cảm ơn, sướng nhé. Mỗi con người trong Loài Người. Thế là cứ nằm cho ý nghĩ tràn lên, dâng ngập người.
Nhưng chắc gì họ đã tin, dù kể cả anh đau thật, anh điên thật. Tôi và thằng em lại về. Có vài vết xước như chó đớp, mèo quào.
Và chưa thấy phải thay đổi. Bạn cảm thấy tiếc nếu mất chúng hoặc để chúng phải chờ đợi (cũng như phải chờ đợi làm việc khác trước khi giải thoát những xung động của giai đoạn này trong tâm hồn). Vừa hại thần kinh vốn mệt mỏi vừa ngộ nhỡ lúc tập trung quá không cảnh giác được.
Họ ngộ nhận những thông tin mà người lớn tuổi có cơ hội biết nhiều hơn là tri thức ròng. Mà này, mấy giờ rồi còn tưởng tượng! Mày đang mất cái giấc mơ. Thôi, năm nghìn đi ạ.
Chẳng vay chẳng nợ ai trên đời cả. Còn lại, bạn sáng tạo còn vì bạn thấy mình sáng tạo được và tin nó đem lại lợi ích cho mình cũng như đời sống hiện tại. Trí tưởng tượng của bạn vẫn va phải những bức tường lửa của đạo đức hay gì gì đó trong chính bạn.
Và cũng chẳng làm bạn cảm thấy hay ho hơn khi đưa ra những sự thật mà họ phải đối diện. Nó làm con người không còn thời gian hay năng lực quan tâm đến nhiều đồng loại, đến những sự bất công. Sở dĩ bạn biết giờ giấc khá chính xác là vì lúc trời hửng lên đã có cái đồng hồ để bàn, nằm ở giường là nhìn thấy.