- Ối chà! Những thứ ấy bây giờ ở đâu cả rồi, anh Megiddo? – Zabado giễu cợt. "Thà thừa một thận trọng nhỏ còn hơn phải gánh chịu một điều ân hận lớn về sau". - Hãy nhìn cái thứ lười nhác kia xem! Kẻ cầm cày thì không cố gắng để cày cho sâu.
Ông Nana-naid, chủ mới của ông, đã dạy cho ông cách giã lúa mì trong cối đá, rồi đến cách đốt lửa trong lò và cách nghiền hạt mè cho thật nhỏ để làm bánh mật ong. - Cháu đã mời mọi người ăn uống bằng số tiền tiết kiệm của cháu ư! Vậy cháu trông cậy họ sẽ làm gì cho cháu nào? Ta đảm bảo với cháu là họ không thể giúp được gì cho cháu cả. Tôi rất đồng ý với anh, ngay ngày hôm nay chúng ta sẽ rủ họ cùng đi!
Mọi người có thấy như thế không? Thế nên, con đừng bao giờ chậm trễ! - Nhưng tất cả số vàng mà chúng ta đã từng chi ra để thực hiện các công trình đó nay đi đâu cả rồi? – Nhà vua Sargon hỏi lại.
– Quan tể tướng đáp lại – Chúng ta không thể kết án một người thành đạt vì lý do anh ta biết cách kiếm ra nhiều tiền bạc, đồng thời cũng không thể nhân danh công lý nhằm tước đoạt tất cả của cải do họ kiếm được bằng con đường làm việc chân chính để chia cho những người kém năng lực làm việc hơn họ. Bởi vậy, cũng giống như một sự tự bảo vệ mình nhằm chống lại những điểm yếu kém của bản thân, trong những cuộc thương lượng, tôi luôn phân tích lòng tự tin của mình. Tôi chưa biết bằng cách nào mà họ luôn có nhiều vàng như vậy, nhưng sự giàu có của họ luôn được duy trì, cuộc sống của họ vẫn sung túc, đầy đủ và họ vẫn được mọi người kính trọng.
Theo kinh nghiệm của tôi, trước khi bắt tay vào một công việc nào đó, tốt nhất các bạn phải tìm hiểu cẩn thận về công việc ấy và luôn nhớ rằng, mỗi một quyết định đều đòi hỏi sự an toàn cho số vốn của bạn. Cháu cũng đã mua cho mình một cái áo lễ nhung màu tím. Vậy thì theo bạn điều gì sẽ xảy ra?
Nhưng các bạn đã không cố gắng để làm việc hết lòng. Cháu phải trồng lại cây khác và lần này nếu cháu muốn nghe lời khuyên về các đồ trang sức thì hãy đến hỏi những người buôn bán nữ trang. Đến vụ mùa tiếp theo, ông ấy liền trả hết tiền vốn lẫn lãi cho tôi.
Cuối cùng, bà Sira lên tiếng bằng một giọng nói lạnh lùng: - Triết lý đó là của Megiddo, chứ không phải của tôi đâu. Chờ cho mọi người yên lặng, Arkad mỉm cười một cách độ lượng trước sự đùa cợt đó, rồi nói:
Một buổi chiều nọ, người nông dân nghe con bò đực phàn nàn với con lừa về công việc nặng nhọc của mình: - Trước kia chúng ta hoàn toàn giống nhau. Tôi ngủ thiếp đi và không hay biết gì cho đến khi những tia nắng của ngày mới chiếu trên mặt.
Sau khóa học, theo tôi nghĩ trước hết mỗi người nên vận dụng kiến thức này để xây dựng sự nghiệp giàu có cho mình, sau đó mới có thể dạy lại cho những người khác. Tôi đánh giá cao cách làm này, bởi vì bất kỳ ai cũng có thể thực hiện được và có thể làm bất cứ lúc nào. Trong thành có những con đường, phố xá và nhiều cửa hàng lớn cố định.
Cuộc sống của tôi bỗng chốc trở nên khốn đốn và tồi tệ. Ngoài ra, anh ta còn bộc lộ ra là một người buôn bán rất tệ nhưng lại tiêu pha vô độ. Anh chàng cướp biển nổi khùng lên và chửi bới họ thẳng thừng.