Chỉ cách nhau mười một tháng. Hãy nhớ rằng, trí óc của bạn không thể phân biệt được điều gì bạn tưởng tưởng mãnh liệt với điều bạn thực sự cảm nghiệm. Nhiều người nghe nói về số gia tăng lũy tiến của tiền lời, nhưng rất ít người hiểu nó.
Ông quay về nhà trường trong hai năm, ở đây ông phải hứng chịu những lời nhạo cười của các giảng viên và bạn học vì họ cho rằng những thiết kế của ông quá vô lý. Thú vị đấy chứ, phải không bạn? Bạn hãy tự hỏi mình, bạn đã chọn cá tính cho mình một cách ý thức, hay cá tính của bạn là do người khác xếp đặt cho bạn, do những biến cố quan trọng trong đời bạn tạo ra và do những yếu tố khác đã xảy ra mà bạn không ý thức hay không chấp nhận? Bạn đã chọn những cung cách ứng xử nhất quán nào để giờ đây chúng giúp hình thành nến tảng cho cá tính của bạn?
Các sinh viên có thể ngay lập tức hình dung nhân của nguyên tử như là mặt trời và các điện tử như là các hành tinh xoay quanh nó. Bạn hãy nhớ, mục tiêu của chúng ta không phải là phủ nhận những vấn đề của cuộc đời, nhưng là đưa mình vào những trạng thái tâm trí và cảm xúc tốt hơn để có thể tìm ra những giải pháp và hành động để thực hiện những giải pháp đó. Đó là những xung đột về giá trị và niềm tin, cũng như những kế hoạch kém cỏi khiến hầu như luôn luôn bảo đảm sự thất bại về tài chánh.
mắt tôi bổng trào lệ khi tôi tạ ơn Thượng Đế đã ban cho tôi giây phút hạnh phúc này. Thế nhưng có bao nhiêu người trong chúng ta biết dùng nó? Tôi không nói đến chuyện quản lý thời giờ; tôi muốn nói đến chuyện giành lấy thời giờ và biến đổi nó, sử dụng nó để nó trở thành đồng minh chứ không phải kẻ thù của bạn. Và khi điều không thể tránh đó xảy đến, đừng tự trách mình, nhưng hãy cố học lấy điều gì đó.
Chẳng hạn, khi đọc lại những bài phỏng vấn Donald Trump, tôi nhận ra ông thường gọi cuộc đời là một "thử thách". Con người thường thích phân tích sự vật tới kỳ cùng. Nhiều người chúng ta ý thức rất rõ về sức mạnh của những lời nói đã ảnh hưởng đến dòng chảy của lịch sử như thế nào.
Ngay sau đó, chúng lùa họ như bầy gia súc và tống họ lên xe lửa rồi chở thẳng tới trại tập trung ở Krakow. Khi đã quá mệt vì phải đối phó với sự tức giận ở giai đoạn từ chối, chúng ta cố làm giảm bớt nỗi đau của mình bằng cách làm tê cóng cảm xúc. Điều này thấy rõ nhất là trong lĩnh vực bệnh lý học.
Điều này không có nghĩa là khả năng cảm xúc của chúng ta chỉ có thế, nhưng nó cho thấy chúng ta bị giới hạn trong việc tập trung vào cảm xúc và trong chức năng sinh lý của chúng ta. Trước hết chúng ta có thể phát triển niềm tin của mình về bất kỳ điều gì, chỉ cần chúng ta tìm ra đủ những chân, những kinh nghiệm minh chứng để xây dựng niềm tin ấy. Hãy nhớ rằng mọi cảm xúc đều đến với bạn qua thân thể bạn.
Vì ba tiêu chuẩn liên tưởng này rất thiếu chính xác, nên rất dễ cắt nghĩa sai và có những liên tưởng sai lạc. Cousins bảo tôi thế. Jolie đang rất bận bịu với việc học hành, khiêu vũ và một vỡ kịch nó sắp diễn.
Sao bạn không gạt phăng cái cảm giác đó đi ngay từ đầu? Sao bạn không xóa sạch cảm giác đó đi một lần cho xong? Tôi nhận thấy nơi Tony một người thầy vĩ đại trong cuộc chơi đời sống. Có thể vì anh đã hỏi hết sức mãnh liệt, có thể là anh đã ý thức rõ "bây giờ chính là thời điểm".
Nếu có khi nào bạn lớn tiếng la rầy con cái, có thể một người nào đó yêu thương bạn đi ngang qua sẽ nhắc nhở bạn, "Ông không nhớ đã viết lòng cảm thông là số một trong danh sách của ông à? Rồi bạn phải làm cho tâm trí bạn cảm thấy vui sướng với ý nghĩ có một niềm tin mới mãnh liệt. Bạn hãy nghĩ đến những quan niệm hạn chế về đau khổ và hạnh phúc của John Belushi, Freddie Prinze, Jimi Hendrix, Elvis Presley, Janis Joplin và Jim Morrison.