Khi năng lượng luôn ở trạng thái báo động, cái mới còn tỏ ra trơn nhẫy, thật khó nắm bắt. Tớ mà điên huyền điền thì đọc cũng đã mất cả đêm. Trong đầu óc bạn đầy rẫy những bức tường lửa.
À, cháu nhớ lúc dọn hàng mang tấm sắt (để dắt xe lên vỉa hè) vào nhà nhé. Có đến hàng trăm con. Còn khoảng không giữa cái bàn và trần nhà đôi khi có một vài con muỗi bay bay.
Những người bạn thân vẫn giúp đỡ ông và ông chấp nhận sự hỗ trợ chân thành ấy. Và có phần nào vì sắp tới Sea Games 2003, Tây sắp đổ về? Nếu không thì sao đến tận năm 2003 này mới đẩy mạnh. Tôi không thích mèo.
Rốt cuộc, ta vẽ để làm gì. Kẻ khác ấy sẽ không xúc phạm đến anh ta đâu vì anh ta không cho mình là tham nhũng với vài cái thìa biển thủ trong nhà hàng, vài cục xà bông, vài cái khăn tắm trong khách sạn. Đúng lúc đang tí tởn thì có một thằng cướp xông ra.
Cũng có thể không, người đời thờ ơ lắm, chỉ để ý đến những gì mang tính kích động mà thôi. Thi thoảng đáp lời vài nhân vật quen sơ sơ. Tôi chẳng biết nghĩ đến ai…
Nhưng bởi vì không biết giống thế nào. Họ bị im lặng, cuồng miệng quá rồi. Tôi rất hay chảy nước mắt.
Ăn, ngủ, xem tivi, đọc, thi thoảng vào mạng, viết, gõ, đá bóng càng ngày càng ít. Đang nhìn ngọn lửa rừng rực trên cuốn sách tiếng Anh, tôi chợt nhớ đến chỗ thơ. Sự ngồi im trên giảng đường, trên xe máy, trong khuôn viên bệnh viện mà không có gì làm… giết chết bạn.
Hơi lo cho bác vì ca này khá nặng. Như tôi trôi nổi khắp phố phường, không sợ lạc nữa nhưng chẳng biết đường nào ra đường nào. Nhưng vấn đề là tinh thần thật khó chia phần.
Cặp giò kia phàm tục quá. Hắn thấy ngột ngạt giữa tò mò và chán nản khi diễn đạt không đúng cái gì đó mơ hồ mà mình thực sự muốn diễn đạt. Sự lười biếng, dục vọng bừa bãi, sự e ngại trước cái mới? Khao khát qui về một mối, qui về một chân lí va chạm với khao khát mở rộng, phong phú, sáng tạo mãi mãi.
Kẻ bất tài sẽ khóc lóc, than thở. Nó là một sự phối màu khá đẹp. Cô nàng tha hồ mà xuýt xoa.