Ở đây, họ cho mình quyền gào thét, nguyền rủa, phán xét. Họ quên rằng cần có thương gia, cần có nông dân, cần có người bán hàng rong… và cần có cả nhà thơ. Bạn được thêm một người đối xử dịu dàng.
Tất cả mối bận tâm của họ nằm trong vòng luẩn quẩn ấy. Không có lí do mà khóc như hôm trước (ví dụ như thế, chuyện mà) thì hiếm lắm. Bi kịch chỉ đến khi họ bắt đầu khao khát nhận thức, khi họ bị ngăn cấm tình yêu, khi họ bệnh tật không có tiền chữa chạy, và hứng chịu những bất công lớn.
Và loài người là dòng cát trong cái đồng hồ cát tạo hóa mà mỗi hạt cát là một con người. Tôi gọi 2 miếng bánh ngọt và 1 chai sữa đậu nành. Như tôi trôi nổi khắp phố phường, không sợ lạc nữa nhưng chẳng biết đường nào ra đường nào.
Đó mới thực sự là sự cởi bỏ để đến với trí tưởng tượng. Chơi là thay đổi nhân loại mà cũng làm họ chả mảy may suy chuyển. Hôm trước tôi khóc, hôm sau tôi đốt.
Để phân biệt nó với sự chăm chỉ hay vô thức thuần túy loanh quanh những lối mòn. Câu rất tuyệt vời, ý nghĩa cực kỳ dùng trong lúc thêm gia vị cho lời khen ngợi những gì làm bác hài lòng. Có nhiều cái không thanh toán được bằng lí trí.
Ông ta bảo: Đấy, có thế thôi… Nước mắt tôi bắt đầu lặng lẽ rỉ ra. Rồi như lăn nhanh từ trên dốc xuống. Mà lại vì chưa lăn ra chết, chưa hóa điên dại nên lại che mắt họ khỏi cái bi kịch rành rành dễ vương vấp tới muôn đời sau.
Những bồn hoa cúc vàng rung rinh trước mặt. Bạn sẽ đứng trên ngọn dừa kia, nhìn ra mặt biển đầy tàu bè kia. Còn khả năng điên hoặc chết à? Mi thử chui vào những cơn đau của ta mà xem.
Tôi bảo vâng, chắc họ chế tạo thế nào để có cái mùi chữa bệnh gì gì. Gã mang trong mình sứ mệnh hồi sinh tình yêu thương và nỗi sợ tương lai để cứu rỗi loài người. Dù sao sự lâu bị phát hiện cũng có thể có cái may.
Các anh các chị chưa bao giờ dám nói dối bác. Bây giờ tôi đang ở trong vườn thú. Cái bướu ở lưng lồi lên.
Lại tắm qua rồi vào phòng xông hơi ướt. Nào ngờ cô bé kia thấy tôi vắng cả buổi liền cung cấp tin giật gân ngay. Có thể làm tăng nội lực và liên kết giữa các cá thể.