Bạn hãy thử xuất hiện trong một căn phòng tầng 4 của một ngôi nhà trên phố. Đây chỉ là một sự sống sót qua vài cạm bẫy đầu tiên. Họ hú hí thế nào? Cá tôm hoan lạc ra sao? Như vầy… Như vầy… Rốt cuộc cũng nhàm.
Cái đó sẽ là một đại diện nhỏ cho tinh thần tự chủ và sự hoà nhã. Cháu mà làm được thì cháu giỏi. Nhiều cái oan mà chán không thể mở miệng ra rửa được.
Cuốc bộ trên con đường mà đôi mắt chân dẫn mình đi. Dần dà thì bạn cũng dung hoà được một phần. Vả lại, Lâm Nhi vào chuồng từ hồi còn bé tí.
Rồi lại đây ngủ bên em. Lúc đó bạn nhìn thẳng vào mặt quí bà bảo: Bà đang cho mình đứng trên một thiên tài đấy. Khi được tôn trọng như thế, còn cách nào khác là cố mà muốn sống và yêu đời sống này.
Nhưng khỏe thì bên cạnh chất lượng, mới cho hiệu quả, năng suất cao và lâu dài. Định bỏ đó, nghĩ thế nào lại lấy giẻ rửa bát ra cọ rồi ngâm nước. Bạn quyết định chấm dứt hẳn việc đến trường với mớ kiến thức thủng lỗ chỗ, dở dang và lan man này.
Người ta mang nó đi như một mẫu vật tượng trưng cho thảm họa chiến tranh. Bàn học và máy vi tính của chị út được chuyển sang đó. Rồi một ngày kia, cậu ấy sẽ cảm thấy cần bất bình.
Còn tôi không phải viết những điều tôi không thích. Nàng nho bảo chàng nho: Mình chia tay anh nhé. Ông sợ làm ướt lạnh khuôn mặt nàng.
Đơn giản hơn, như hạt bụi bay khắp nhân gian, thành cái gì đó, rồi trở về với cát bụi, rồi lại thành hình, rồi lại tìm về chốn cũ… Nhưng mà trong cuộc phiêu lưu của nó, nó không đơn thuần gói gọn trong hai điều sinh-tử. Y học bó tay… Mọi người cười thích thú. Ông đã quên những lạc thú ấy.
Bác gái: Ừ, cậu thích thì bắt một con về nuôi. Vì tôi là kẻ chẳng đáng tự hào gì. Hai bên dè chừng nhau.
Trong công viên thì toàn ma cô. Liên tưởng sơ sơ đến một trò hành xác. Thậm chí, bây giờ mình cứ mặc kệ nó ở đấy.